Chương 12: Lòng người thời tận thế (3)

Sang ngày thứ hai, sau khi ăn xong bữa sáng là bánh bao hấp còn thừa từ hôm qua cùng một ít dưa muối, nhóm Tịch Mộ Phong liền xuất phát đi thị trấn nhà họ Trần.

Lâm Bảo Bảo tuy không muốn đi nhưng vì lúc trước cùng nhau hoạn nạn cô đã hứa cả nhóm sẽ đưa Trần Khải Uy về nhà nên giờ khó mà lật lọng. Hoàng Chỉ Lăng chỉ là người thường, ban đầu mọi người muốn cô ở lại nhưng lo lắng cho Tịch Mộ Phong nên cô quyết tâm đi theo.

Lâu Linh thấy khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Chi Lăng tràn đầy kiên định, bướng bỉnh bám theo Tịch Mộ Phong, lại nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của nhân vật chính, thầm nhủ có lẽ bọn họ vẫn còn cơ hội nên cũng yên lòng.

Ai ngờ, vừa quay đầu trông thấy ánh mắt quỷ dị của Lâu Điện nhìn cô đến da đầu tê dại, cảm giác phát ói lại bắt đầu trào dâng, không xua đi được.

Chờ nhóm người kia đi mất, trong nhà chỉ còn mỗi hai anh em.

Lâu Linh theo bản năng lui xa ra góc khác, dưới ánh mắt của Lâu Điện thiếu chút nữa muốn đạp cửa chạy trốn, nhưng cô thừa biết với tốc độ của mình chỉ là phí công vô ích. Lại bị giam cầm, Lâu Linh đã cam chịu.

"Em muốn chạy?" Ngón tay thon dài mơn trớn cằm Lâu Linh.

Lâu Linh thành thật đáp: "Không biết tại sao, vừa thấy anh là em có suy nghĩ muốn chạy."

Kết quả của việc thật thà chính là môi bị cắn mút hung ác một chặp, sưng vêu, đau đến chảy nước mắt. Lâu Linh vô thức nhấc chân định đá đùi Lâu Điện, tất nhiên thất bại, ngược lại còn bị anh áp trên tường tiếp tục hành hung chà đạp.

Đợi chân tay Lâu Linh mềm nhũn, đầu mơ mơ hồ hồ, lưng tựa hờ trên tường, Lâu Điện ôm cô, hô hấp dồn dập bên tai, tiếng nói thì thầm thô khan vang lên: "Tiểu Linh, đừng nhìn người đàn ông khác, anh sẽ nổi điên…"

Cho dù em không nhìn giờ anh đã nổi điên rồi còn gì!

Lâu Linh lại bị thứ tình cảm mạnh mẽ cùng sự nhiệt tình nóng bỏng của anh đè nén đến tê liệt, trong lòng đột nhiên trào dâng một cảm giác bất lực, cô lý nhí nói: "Cô bé… Bảo Bảo kia thích anh… Á ——" cô nhíu mày rên lên một tiếng, tay anh sắp bóp nát thắt lưng cô rồi. T_T

Anh gác cằm lên bờ vai cô, Lâu Linh không nhìn thấy vẻ mặt Lâu Điện, nhưng nghe được sự tàn nhẫn vô tình trong giọng anh: "Thì sao? Cô ta…. anh đã cảnh cáo rồi, anh thích em, em đừng nhắc tới cô ta nữa. Trái tim anh không hướng về cô ta, nếu cô ta cứ dây dưa lằng nhằng, thì…"

Lâu Linh trầm mặc.

Cô không biết Lâu Điện đã vì việc này mà nhắc nhở Lâm Bảo Bảo, nghĩ đến tính cách của anh, e rằng "sự cảnh cáo" đó chẳng nhẹ nhàng khéo léo gì cho cam. Lúc trước Lâm Bảo Bảo thổ lộ với cô rằng mình thích Lâu Điện, ngầm muốn thông qua Lâu Linh để móc nối làm quen, thậm chí cô ấy liên tục mượn điện thoại của cô gọi cho anh. Khi đó thái độ của Lâu Điện chưa dứt khoát như bây giờ, cô từng dò hỏi anh có thích Lâm Bảo Bảo không, anh phủ nhận.

Vì vậy, cô đã khuyên can Lâm Bảo Bảo rất nhiều lần, nhưng cô bé này nói rất chắc chắn: "Con gái theo đuổi con trai dễ như trở bàn tay*, nhất định mình sẽ thu phục được nam thần!" Lâm Bảo Bảo quyết tâm thế nên cô không tiện nói nữa.

*: Câu này bắt nguồn từ câu nói bên TQ ", " với ý nghĩa nam theo đuổi nữ như trèo đèo vượt suối, gian nan khó khăn vô cùng còn nữ theo đuổi nam thì dễ như kim đâm tờ giấy.

Lâu Linh không muốn mất một người bạn tốt như Lâm Bảo Bảo nhưng cô ấy cố chấp quá mức khiến cô bó tay.

"Đừng phiền lòng vì người ngoài nữa!" Ngón tay thon dài vuốt ve lông mày nhăn nhó của cô; đôi mắt sâu thẳm thẳm đen láy chìm vào nhan sắc tuấn tú khiến con tim cô vô thức đập mạnh; ngay sau đó lại nhìn anh nở nụ cười dịu dàng, khe khẽ xoa dịu sự cau có của cô.

"Tất cả đã có anh, Tiểu Linh chỉ cần nghĩ đến anh là được."

Lâu Linh nhẫn nại nhìn anh, cuối cùng đẩy anh ra đi lên lầu.

***

Đợi cô thay xong bộ đồ thể thao đi xuống thì thấy Lâu Điện ngồi yên tĩnh trên sofa, chân vắt chéo, tư thế nhãn nhã không mất đi vẻ tao nhã, trên tay cầm một quyển sách dạy nấu ăn với tựa đề là "Người vợ tốt". Chàng trai có mái tóc đen đôi mắt đen, khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo cùng khí chất thanh cao không tỳ vết khiến cô hoảng hốt, ngỡ như tận thế chưa bao giờ xảy ra vậy.

"Đi đâu?" Lâu Điện nhíu mày hỏi.

"Giết zombie." Trong lòng nghẹn cục tức, Lâu Linh cảm thấy mình cần phát tiết. Giết zombie không chỉ xả street còn có thể vì dân trừ hại, một công đôi việc.

Lâu Điện đứng lên, đột nhiên mỉm cười: "Cũng tốt, chẳng mấy chốc zombie sẽ tiến hóa, em cần luyện tập."

Đến khi xe xuất phát hướng đến khu phố tụ tập zombie, Lâu Linh thiếu chút nữa buột miệng chửi thề, rõ ràng cô muốn tách người đàn ông này xa một chút, cớ sao giờ đi cùng nhau thế này?!!!

Chiếc xe dừng ở một con phố cạnh bờ sông, cách trung tâm thành phố 20 phút lái xe. Lâu Điện tìm một chỗ kín đáo cất xe, sau đó như thần kinh đẩy cô ra ngoài, đối mặt với một rừng zombie, ngay cả trong không khí cũng toàn mùi hôi thối và mùi máu nồng nặc.

Lâu Linh cầm trong tay cây kiếm sắc bén sát cánh chiến đầu với cô vô số lần, chăm chú nhìn zombie đang lắc lư đi tới. Cô không còn cảm giác sợ hãi, khi chúng chưa đến quá gần thì nhanh nhẹn chém bay đầu. Nghiêng người thoát khỏi cánh tay của con zombie, Lâu Linh dứt khoát chặt bỏ nó, xoay người chặt đầu con zombie định đánh lén bên cạnh.

Con phố cạnh sông này trước tận thế là khu phố ẩm thực rất náo nhiệt, ở đây có đủ món ăn vặt các vùng miền, là học sinh hay người đi làm đều thích ghé qua thưởng thức mỗi giờ tan tầm hoặc lúc được nghỉ. Lâu Linh là một cật hóa * chính gốc, quá quen thuộc chốn này, nhưng đó là trước tận thế nha, giờ đối mặt với cả con phố trải dài toàn zombie, cô muốn ói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!