Edit: Xích Liên Nhi
"Chào anh!" Cô lẽ phép cúi chào.
"Chào cô! Mời ngồi." Anh nhẹ gật đầu cũng không nhìn cô một cái, vẫn nhìn vào màn hình máy tính.
"Vâng!" Cô kéo ghế ngồi xuống, lẳng lặng nhìn anh không nói gì.
"Chị dùng gì ạ?" Một cô phục vụ đến hỏi, ánh mắt cứ liếc nhìn anh, nhưng miệng thì hỏi cô.
"Cà phê là được." Cô cũng không quá để ý, tuỳ ý nói một câu.
"Vâng." Cô phục vụ gật đầu, nhìn anh một cái rồi mới đi. Nhưng anh từ đầu đến
cuối đều không cho cô phục vụ một cái nhìn, dù là liếc mắt.
Một
lát sau, cô phục vụ mang một ly cà phê vào, rồi đứng một bên nhìn anh.
Cô không quan tâm lắm chỉ hơi nhíu mi, hưởng thức ly cà phê của mình,
nếu anh muốn thử sức kiên nhẫn của cô thì cô chiều, từ nhỏ tới lớn, cô
đều kiên nhẫn nhẫn nhịn, sẽ không vì chuyện này mà mất kiên nhẫn của
mình.
10 phút....
15 phút....
20 phút....
30 phút....
Anh cứ lặng lẽ ngồi đó dù không nhìn cô, nhưng vẫn cảm nhận được cô ngồi
đó, bình tĩnh ngồi đó, không phàn nàn bất mãn gì, cứ ngồi đó trong im
lặng, anh muốn biết cô sẽ kiên nhẫn được bao lâu?
Như lúc trước
nhẫn nhục mặt kệ người ta bắt nạt, cúi đầu không nói? Nhưng từ lần đó,
anh đã lúc chú ý đến cô, anh cảm nhận được, sâu trong ánh mắt ấy, là sự
sâu thẳm không đáy, là sự tĩnh lặng như mặt hồ, sự bình tĩnh không hợp
lứa tuổi, là sự lạnh nhạt thờ ơ như thể mấy thứ đó không đáng để cô quan tâm, nhưng lại kiên cường bướng bỉnh không chịu khuất phục, mà lạnh
lùng nhìn tất cả, từ đó, anh luôn âm thầm quan sát cô.
Cho đến
mấy hôm trước, ba mẹ anh đòi một cô dâu, ừ, năm nay anh cũng đã hai mươi năm tuổi nhưng chưa hề cặp kê với cô gái nào, ba mẹ lo cho anh lấy
không được vợ. Nhưng có thể không có cô nào đeo bám theo anh sao? Luận
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!