Chương 44: Đúng Hạn Phó Ước Ấm Lòng Thiên Vị

"Cậu nói cô ta còn chưa tới? Không phải là sợ rồi sao?"

"Chắc chắn rồi! Lâm trận bỏ chạy, làm con rùa đen rút đầu chứ sao..."

"Ai kêu cô ta lúc trước khoe khoang khoác lác, dám nói bảy ngày liền có thể hoàn thành? ! Ậy ―― đáng đời! Lại dám khiêu chiến chị Gia Nam!"

"Cũng không biết Diêm giáo sư đánh giá cao cô ta điểm nào, lại còn phát thư mời."

"Vóc người xinh đẹp lại có kỹ năng quyến rũ, khiến Diêm giáo sư mê mẩn, nên lòng mở rộng chào đón đó mà…"

Triệu Gia Nam thường hay cầm đầu đám nữ sinh cùng nhiểu chuyện, thêm mắm dặm muối.

Các nam sinh thì rất ngại, họ là nam nhi, là người của khoa học, không muốn chuyện tầm thường ngồi lê tám chuyện người khác.!

Bình thường cũng không muốn chạm mặt đám nữ sinh ồn ào này, nhưng hôm nay chạm mặt không né kịp.

Kỳ thật, trong lòng bọn họ cũng thật khó chịu.

Dạ Cô Tinh dáng người xinh đẹp, bọn họ đơn nhiên hi vọng phòng thí nghiệm có thể giữ lại bóng hồng như cô, cho dù không giúp được gì, mệt mỏi cũng có thể ngắm một chút cũng vui lòng!

Hơn nữa Dạ Cô Tinh là đệ tử nhập môn chính miệng Diêm giáo sư thừa nhận, nhất định có điểm hơn người.

Ánh mắt nhìn người của Diêm giáo sư luôn sắc bén độc đáo, cô gái này nhất định không phải chỉ là để trang trí đơn giản như vậy.

Cho dù trong lòng bọn họ còn nghi ngờ năng lực Dạ Cô Tinh, cũng có chút bất bình vì thái độ ưu ái của Diêm Đông Bình với cô ấy , nhưng bọn họ tuyệt đối tin tưởng tính cách của giáo sư.

Những tin đồn đó cơ bản đều nhảm nhí.

Hôm nay, họ thấy Triệu Gia Nam quả thật quá coi thường người..

Tuy nhiên, với Dạ Cô Tinh họ cũng thấy cô cũng có sự tự đại, cũng có chút coi thường người.

Toàn bộ thành viên phòng thí nghiệm cộng lại cũng không chắc có thể làm xong công việc, cô dựa vào cái gì cảm thấy một mình có thể hoàn thành, thế mà còn khoe khoang khoác lác ―― bảy ngày nếu là quá nhiều, năm ngày cũng được!

Cô cũng chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp...! Chuyện này đem mặt mũi đàn anh bọn họ để ở đâu?

Nếu cô tự muốn tìm đường chết, bọn họ cũng vui vẻ quan sát sự tình trong im lặng!

"Giáo sư, đệ tử ruột của thầy sẽ không lâm trận bỏ chạy chứ, chắc là không tới rồi?"

Một nữ sinh dứt lời, mấy nữ sinh khác cùng che mặt nhìn nhau cười chế giễu.

Diêm Đông Bình sắc mặt nghiêm túc, không nói gì.

"Thế nào, mọi người đến sớm như vậy để chờ tôi hả?"

Dạ Cô Tinh cười nhạt bước vào, áo sơ mi trắng, kết hợp với quần jean đơn giản, đôi chân nhỏ, tóc đuôi ngựa buộc hờ hững sau đầu, cả người đều bừng bừng sức sống trẻ trung như ánh mặt trời.

Khi cô vừa bước vào, không gian dường như tỏa sáng, cả máy móc vô tri cũng như có luồng sinh khí.

Rõ ràng trong mắt cô lãnh đạm như vậy, nhưng khiến cho cho người ta cảm thấy một năng lượng an toàn trầm ổn, dường như ...! tỏa sáng?!

Không nói lời mâu thuẫn ai, bình thường thôi cũng tỏ ra được sự hòa ái.

Diêm Đông Bình hai mắt sáng rỡ, hắn không nhìn lầm người, dù thắng hay thua, nhất định phải có dũng khí xông pha chiến trường!!

Vẻ ghen tị chợt lóe lên trong mắt Triệu Gia Nam.

Cô khẽ ho một tiếng rồi bật cười nói: "Chúng ta nên cổ vụ bạn học Dạ, dù sao không phải ai cũng có dũng khí mỉm cười trước thất bại, cho dù đó chỉ là một nụ cười miễn cưỡng ..."..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!