Chương 39: Cảnh Diễn Trong Phòng Tắm Mê Hoặc Lòng Người

"Anh Tượng, em đã tự mình điều tra qua rồi.

Tiêu Mộ Lương ở phòng 306, không có vấn đề gì cả.

Xem ra, bây giờ cô ả Chu Lâm kia thật sự đã nghĩ thông suốt."

Thái Phi Tượng vỗ vai đàn em, ánh mắt lộ vẻ hài lòng: "Làm tốt lắm! Đi xuống nhận thưởng đi! Bảo Đại Xuyên gọi mấy cô gái mới tới kia đi cùng cậu, cả ngày trốn chui trốn nhủi là sao?"

"Nhưng mà, anh Đại Xuyên......" Ánh mắt tên đàn em lộ vẻ do dự, ai chẳng biết mấy cô gái kia là bảo bối của anh Đại Xuyên, còn được nâng niu như cục cưng trong lòng anh ấy!

"Cứ nói đây là mệnh lệnh của tôi."

Hai mắt tên đàn em sáng ngời, lập tức cảm thấy tâm ý viên mãn: "Cảm ơn anh Tượng! Cảm ơn anh Tượng nhiều!"

Thái Phi Tượng nghiền nghiền đầu thuốc lá, vẫy tay ra hiệu cậu ta có thể đi ra.

Hắn ta hung hăng kéo chiếc nơ trên cổ xuống, vứt trên mặt đất, khinh miệt nói: "Cái quái gì chứ! Con chó Đại Xuyên kia mà cũng xứng được người khác gọi tiếng "anh" sao? Không phải chỉ là một con chó dưới chân Vu Sâm thôi hay sao, còn dám đi theo hắn ta mà sủa?! Tao khinh....."

Vu sâm kia là người tàn nhẫn, đồ ác độc vong ân phụ nghĩa.

Chưa tới một tháng đã cướp mất một nửa thế lực trong tay hắn, còn có lão già Tạ Chí Hoa kia cũng mắt mù mà chạy theo anh ta!

Sớm muộn gì hắn ta cũng đích thân xử lý hai kẻ này!

Dám đấu với Thái Phi Tượng? Chán sống rồi sao!

Hắn ta nhổ một bãi nước bọt, trong đầu hiện lên gương mặt điên đảo chúng sinh kia của Tiêu Mộ Lương.

Thái Phi Tượng khẽ xoa hai bàn tay, nét dâm ô trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất.

Người mà hắn mong ước đã lâu, rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay! Đợi lát nữa nên dùng cách gì trừng trị cậu ta đây?

Gương mặt hắn to béo đầy mỡ với nụ cười đầy vẻ dâm đãng.

Thái Phi Tượng nóng lòng đi về hướng phòng 306.

Lúc này, một bóng đen chậm rãi xuất hiện từ trong góc.

Dưới vành mũ lưỡi trai, lông mày thanh tú của Dạ Cô Tinh khẽ cau lại, đôi mắt xẹt qua vẻ lạnh lẽo, sắc như băng.

Thái Phi Tượng?

Thiên đường có lối thì không đi, địa ngục không lối lại muốn vào!

Vốn muốn cho mày sống lâu hơn vài ngày, mày lại liên tiếp đâm đầu vào họng súng.

Nếu đã như vậy, mày không vào địa ngục thì ai vào đây?

Còn muốn động đến người Tiêu Mộ Lương?

Chờ đã....! Xem ra sự kiên nhẫn của Chu Lâm đã cạn kiệt rồi, cuối cùng cũng nhịn không được mà muốn ra tay!

"Này, Vu Sâm, tôi đang ở Lam Phi......."

Vốn dĩ hôm nay cô đến đây là vì Tiêu Mộ Lương.

Sau hợp tác trong "Thanh xuân phai tàn", hai người liền trở thành bạn bè.

Từ quen biết cho đến khi thổ lộ tình cảm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!