Chương 131: Nửa Mặt Gấu Trúc Ai Tính Kế Ai

Sau khi Dạ Cô Tinh trở về biệt thự, An Tuyển Hoàng vẫn chưa về.

Anh còn bận rất nhiều việc.

Chị Vinh đưa cho cô một ly nước mật ong: "Tiểu thư, uống nước đi."

Dạ Cô Tinh nhận lấy, nở nụ cười với chị ấy: "Cảm ơn chị."

Chị Vinh cười nheo mắt, các đường nét trên khuôn mặt gấp lại như một đóa hoa cúc đột nhiên nở rộ, chị vội vàng nói: "Không cần cảm ơn.

Tiểu thư có đói không? Hôm nay trước khi ra ngoài gia chủ có dặn làm món canh xương hầm.

Tôi bê lên một bát cho tiểu thư nếm thử...!" Không đợi Dạ Cô Tinh đáp lại, chị ấy đã chạy vào bếp.

Thật ra Dạ Cô Tinh không muốn ăn, nhưng nhìn thấy chị Vinh nhiệt tình như thế cô cũng khó có thể từ chối.

Gió biển thổi qua mang theo hơi muối mặn, hơi lạnh nhè nhẹ, cô khoác thêm áo ngoài, bước thẳng ra vườn hoa.

Không khí ẩm ướt nuôi dưỡng một vườn hoa rộng lớn.

Khó có thể tưởng tượng được vào thời tiết đầu mùa đông lại có thể thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở kỳ lạ như vậy.

Nghe Minh Triệt nói thiết bị "Nhà kính vô hình" tiên tiến nhất thế giới được lắp đặt dưới khu đất này.

Tên cũng như ý nghĩa

- nhà kính vô hình.

Vì nó được chôn dưới lòng đất, ăn sâu vào gốc rễ của cây giúp cây thay đổi tình trạng sinh trưởng.

Bên cạnh đình nghỉ mát là một chiếc ghế dài màu trắng buộc bằng dây mây có thể đung đưa qua lại.

Đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, Dạ Cô Tinh ngồi lên nhẹ nhàng đung đưa.

Ánh chiều tà màu đỏ cam soi rọi lên gương mặt trắng nõn xinh đẹp của cô gái, lúc đó, đẹp đến không tả xiết.

Dạ Cô Tinh thoải mái nhắm hai mắt lại, đưa tay khẽ xoa bụng.

Một loại cảm giác bình yên chưa từng có chậm rãi nảy ra...

"Gia chủ An! An Tuyển Hoàng! An thiếu! Rốt cuộc anh có nghe tôi nói không?!" Chử Vưu tức giận giậm chân, một đôi mắt lưu ly màu hổ phách tràn đầy tức giận.

An Tuyển Hoàng làm lơ anh ta, bước thẳng vào biệt thự.

Chử Vưu tiến lên muốn đuổi theo, nhưng lại bị Minh Chiêu đưa tay ra ngăn lại, trên mặt bày một bộ biểu tình như muốn nói: "Thiếu chủ Chử, xin hãy tự trọng."

"Tự trọng sao?! Tôi biết rõ chính mình tự trọng như nào! Tránh ra..."

Vẻ mặt Minh Chiêu lạnh lùng, mặt không biểu cảm gì mà mở miệng nhắc nhở: "Đừng nói đến 1%, ngay cả 0% gia chủ cũng sẽ không nhượng bộ."

Chử Vưu nghiến răng nghiến lợi: "Được! Chủ tớ các người cấu kết với nhau bắt nạt một mình tôi đúng không? Được… Tôi sẽ để cho các người nhìn xem tôi có dễ bắt nạt như vậy không! Hừm… Aien, Byan, Camen, ba người các anh ra đây cho tôi!"

Ngay khi giọng nói của người đàn ông vừa dứt, ba người đàn ông nước ngoài cao to vạm vỡ mặc đồ đen xuất hiện.

Mỗi người đều cao gần một mét chín, cơ ngực nở nang, vừa nhìn đã biết ẩn chứa sức mạnh vô hạn.

Từ trên người bọn họ giống như có một hơi thở ý chí sắt đá phả vào mặt, điều này được luyện thành từ vô số trận chém giết mới có.

Chử Vưu lạnh lùng hừ một tiếng, nói với ba người: "Ngăn cậu ta lại cho tôi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!