" Được ".
" Vậy khi nào ?"
" Bây giờ ".
" Cậu 、cậu nói là …… bây giờ kiểm hàng ?!"
" Không sai ".
Ánh mắt Hồ Thế Hữu khẽ chớp , không rõ ý vị , thế nhưng trong lòng lại bắt đầu tính toán từng chút một -
-Nếu vậy , ông bây giờ đem người cậu ta trừ khử , sau đó lấy đi viên kim cương màu xanh thì ……Không ! Không thể mạo hiểm như vậy được ! Nếu cậu ta dám đem viên kim cương theo bên mình , lại còn không mang theo súng ống , ắt hẳn là có chỗ dựa , tuyệt đối không thể manh động khinh suất ……Tâm trạng của Hồ Thế Hữu rất bất an , có thể thấy rõ trong ánh mắt ông ta có vẻ chưa chắc chắn , chân mày khẽ nhíu lại.
Không thể không thừa nhận , ông đã sống đến 67 năm , đây là lần đầu tiên gặp phải một vấn đề nan giải như thế.
Lúc đầu , ông ta liền có ý nghĩ đen ăn đen , trải qua cuộc nói chuyện vừa rồi , ông ta bắt đầu cảnh giác , người trẻ tuổi này tuyêt đối không hề đơn giản ! Nhưng cũng rất may mắn là nó vẫn nằm trong phạm vi khống chế trong bàn tay của ông.
Tuy nhiên , lúc đối phương thẳng thắn thừa nhận viên kim cương có mang theo bên người , ông ta lại hoàn toàn nhìn không thấu người thanh niên trước mặt này.
Tại thời điểm Hồ Thế Hữu đang suy tính và mưu tính thiệt hơn , tuy vẻ mặt Dạ Cô Tinh vẫn luôn không đổi , thế nhưng lòng bàn tay đã thấm đầy mồ hôi lạnh.
Cô đang cược , cược sự đa nghi của Long Vương , cược sự nghi kỵ trong lòng ông ta với bản thân mình.
Thắng rồi , sẽ được 30 triệu bảng Anh ; còn thua rồi , ngay cả mạng của cô cũng phải lắp vào.
Lần đặt cược kinh khủng này , định sẵn , thắng làm vua thua làm giặc.
Không phải là cô không quý trọng tính mạng , mà là cuộc đời cô không cho phép bình yên , cô cần rất nhiều đồng xu để tích lũy khiến tương lai của bản thân càng thêm vững chắc.
Nếu như , cô không có ký ức của kiếp trước , không trải qua sự phản bội đau đớn như vậy , có lẽ cô sẽ cam tâm sống một cuộc sống bình thường , làm một phần đại đa số trong chúng sinh , an phận thủ thường làm một nữ sinh Đại học , thành thành thực thực hoàn thành việc học tập , sau đó lấy chồng sinh con và một cuộc sống bình ổn như thế , cho đến giây phút kết thúc sinh mệnh.
Tuy nhiên , cô có ký ức của cả hai kiếp , của Diệp Tử và Dạ Cô Tinh , những đau khổ và không cam chịu chồng chéo cùng với vết thương chồng chất lên nhau , khiến cho cô không dám lần nữa tin vào số mệnh.
Ở trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này , nếu anh không chiến đấu , thì định sẵn sẽ làm vong hồn dưới đao của người khác.
Thời khắc được mở mắt lần nữa , cô đã thề rằng phải đem số phận nắm giữ trong tay chính mình ! Đánh cược mạng , cô có dũng khí này , thì cũng có quyết đoán như vậy ! Thời gian mỗi giây mỗi phút trôi qua và âm thầm lắp đầy không khí , mang theo sự ngột ngạt và áp bức.
Thời gian dường như qua rất lâu , lại như rằng chỉ vừa trong chớp mắt.
" Dạ tiên sinh , tự tin là chuyện tốt , đáng tiếc quá mức rồi lại thành tự phụ !"Trong lòng Dạ Cô Tinh vang lên tiếng lộp bộp , họng súng đen ngòm đang nhắm vào vị trí trái tim của cô , hai người đang đứng đối nhau.
Mắt lão của Hồ Thế Hữu khẽ híp lại , lóe lên vẻ nguy hiểm và vụt tắt ; Dạ Cô Tinh vẫn không thay đổi sắc mặt , vậy nhưng trong lòng căng thẳng như sợi dây cung bị kéo căng sắp đứt đoạn.
Một giây , hai giây , ba giây ……" Dạ tiên sinh , cậu quá không coi ai ra gì rồi !" Nói xong , ánh mắt hiện lên vẻ dữ tợn , động tác liền như muốn bóp cò.
Lẽ nào hôm nay phải chết ở nơi đây ư ? Không ! Chưa đến phút cuối cùng , cô tuyệt đối không thể nhận thua ! Vận mệnh của chính mình là do mình , không do trời định ! Trong nháy mắt tiếng súng vang lên , cơ thể Dạ Cô Tinh mềm dẻo cong thành hình cong lạ lùng , lăn trên mặt đất tránh đạn bắn vào , núp phía sau ghế sô pha.
Pằng -
-Lại thêm một tiếng súng vang lên , một đám người mặc áo đen ào ào bước lên , tiếng bước chân cùng với tiếng súng hỗn loạn , đáy lòng cô buốt lạnh.
Không đúng a ! Mục tiêu không phải là cô ?! Có ghế sofa che chắn , Dạ Cô Tinh nhìn ra ngoài , chỉ thấy mặt Long Vương đang hướng về phía cô , vẫn giữ nguyên tư thế đó , con ngươi co lại , mắt lão nhìn chằm chằm như chiếc chuông đồng , trong đó chứa đầy vẻ ngạc nhiên không thể tưởng nổi , chính giữa ấn đường có một điểm đỏ , một lượng lớn máu từ trong đó chảy ra ngoài , thoáng chốc tràn ra khắp cả khuôn mặt.
Kinh khủng giống như quỷ hút máu.
Long Vương bị người khác một súng bắn vào đầu ?! Tầm nhìn dời đi , chợt ngưng lại.
Ô Sâm đứng phía sau Long Vương , vẫn giữ tư thế bắn súng ấy , súng trong tay còn phảng phất làn khói trắng , mười mấy kẻ áo đen đang bao vây thành vòng tròn , từng họng súng đen ngòm đang nhắm vào phía anh ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!