Chương 30: (Vô Đề)

Trong khu chung cư chỉ còn tiếng bước chân của bảo vệ đi tuần tra, các căn hộ đều đã tắt đèn đi ngủ, lúc này đây chỉ còn một căn hộ sáng đèn, bên trong phát ra tiếng lục đục cùng tiếng xã nước nho nhỏ.

Trần Hoàng Nam đứng trong nhà bếp cậm cụi rửa từng cái dĩa cùng những thứ khác, khuôn mặt anh đầy sự mơ hồ, tay chân luốn cuống nhưng anh vẫn nhẹ nhàng hoạt động tay để không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi ba người ăn mì xong, Mộng Y Băng liền gom dĩa lại chuẩn bị dọn dẹp, rửa cho sạch sẽ, lúc này Trần Hoàng Nam lại đưa tay cầm dĩa qua rồi nhìn cô cười nói.

"Đã khuya rồi, hai đứa ngủ đi, để anh rửa.

"

Mộng Y Băng cảm thấy ngại ngùng nên lắc đầu định cầm lại dĩa trên tay anh "Không được, dù sao tụi em cũng ở nhà mà, nếu còn để chủ nhà rửa chén thì làm sao đây.

"

Trần Hoàng Nam tránh sang không để cô đụng vào dĩa trên tay mình, anh thở dài lắc đầu nhìn cô "Thật tình, em cũng nói anh là chủ nhà, nhưng anh lại phải nhờ các em làm bữa tối, đây là do anh không đúng, nếu như đến cả rửa chén cũng không thể làm thì đúng là sai trái quá rồi.

"

"Này.

" Mộng Y Băng ngại ngùng.

Nhưng anh đã nói đến vậy rồi thì cô không thể nói gì hơn nữa chỉ đành gật đầu thỏa thiếp.

Nguyễn My An ngồi bên cạnh cảm thấy mình giống như một cái bóng đèn sáng chói nhưng lại không có ai để mắt đến chỉ có thể im lặng tiếp tục thu lại cảm giác tồn tại của mình.

"Được rồi, hai em mau đi ngủ sớm đi.

" Trần Hoàng Nam thấy cô như vậy liền biết cô đã thỏa hiệp liền nhanh chóng thúc giục.

"Vậy làm phiền anh rồi ạ.

" Mộng Y Băng cưới cùng chỉ có thể gật đầu sau đó cười nói "Chúc anh ngủ ngon nhé.

"

Nguyễn My An thấy cuối cùng hai người cũng liếc mắt đưa tình xong liền đứng dậy cúi đầu chào anh rồi đi trước vào phòng "Chúc anh ngủ ngon.

"

Mộng Y Băng cũng nhanh chóng đuổi theo sau.

Trần Hoàng Nam nhìn cửa phòng đóng lại rồi nhìn dĩa trên tay mình không khỏi thở dài, từ bé đến giờ anh còn không cầm một cây chổi để quét nhà thì làm sao biết rửa chén như thế nào, nhưng đã lở nhận việc rồi thì không thể không làm, cuối cùng anh chỉ có thể bất trước từng bước mà lúc nhỏ từng thấy những người giúp việc trong nhà làm mà làm theo.

Thế là có khung cảnh trong nhà bếp như lúc này.

Mà hai cô gái trong nhà sau khi báo bình an cho gia đình liền nhảy thẳng lên giường chìm vào giấc ngủ sâu, cả ngày hôm nay tuy không phải diễn phim nhưng chụp hình cũng cần duy chuyển, đứng im, cười làm vài động tác cũng khiến các cô cảm thấy mệt mỏi rồi.

Một đêm cứ như vậy mà trôi qua, đến sáng hôm sau khi mặt trời vừa lên thì Trần Hoàng Nam đã rời giường, anh đi ra khỏi phòng nhìn căng phòng đối diện vẫn đóng chặt liền mỉm cười rồi khát thêm áo khoát ra ngoài.

Tính thời gian có lẽ hai cô cũng sẽ ngủ đến tám giờ, vậy thì anh cứ mua trước bữa sáng để trong nhà, đợi hai cô dậy rồi ăn lót dạ, đến trưa khi về trường thì ghé một nơi nào đó dùng bữa trưa là quá hợp lý rồi.

Suy tính kỹ càng anh liền rời khỏi chung cư.

Đúng như những gì anh suy tính, khi mua bữa sáng trở về chỉ vừa đến bảy giờ bốn mươi lăm, căn phòng của hai ô vẫn chưa mở ra, bên trong vẫn im ắng không có bất kỳ động tĩnh gì.

Trần Hoàng Nam đem đồ ăn để vào nồi giữ nhiệt, đợi đến khi hai cô dậy thức ăn vẫn còn nóng, anh cũng không ngồi chờ không mà cầm điện thoại bất đầu sử lý công việc, dù sao làm một người giàu có thứ thiệt thì công việc của anh cũng cực kỳ bận rộn, nhưng bởi vì tình cảm cá nhân mà anh bỏ bê rất nhiều thứ để theo đuổi điều đó.

Sau đó anh cứ nghỉ mình sẽ không còn trói buộc chuyện gì nữa, nhưng rồi anh lại tìm thấy hạnh phúc của đời mình, mà khi tìm thấy anh mới biết mình càng phải nổ lực hơn nữa để có thể bảo vệ người đó, để con đường người đó đi có thể thuận lợi, bằng phẳn không có bất kỳ trở ngại gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!