Chương 3: Phần 3

3

Bạch Hạc ăn rất từ tốn, thậm chí không phát ra tiếng.

Tôi mỉm cười khi nhìn thấy anh ta ăn hết sạch bát cơm.

"Ăn ngon không anh?"

Anh ta nhìn bát cơm trống không trên tay, có vẻ như anh ta nghĩ chuyện này thật khó tin.

Cơ thể anh ta ốm yếu, chắc ít khi ăn cơm nhiều như vậy.

Tôi vội vàng đưa bát cơm của mình cho anh ta: "Em chưa đụng đến đâu, anh ăn thêm một ít nữa không?"

Anh ta khẽ liếc mắt nhìn bát cơm của tôi.

Không đợi anh ta trả lời, tôi đã đem một nửa phần cơm của mình cho anh ta.

Tay nghề của Lâm Di thật sự rất tốt, bữa cơm *****ên tôi đến đây đã bị kinh ngạc rồi.

"Anh ăn đi." Lúc này dường như tôi đã quên mất hình ảnh của Bạch Hạc trong bản tin kia, sau khi mỉm cười với anh ta thì tôi cũng vùi đầu ăn cơm.

Đến khi tôi ăn xong thức ăn trong bát, ngẩng đầu nhìn lên tôi thấy bát cơm của Bạch Hạc cũng trống rỗng.

"1/10" giọng nói máy móc kia vang lên trong đầu tôi.

Tôi hài lòng cầm lấy cái bát rỗng trong tay Bạch Hạc, cảm thấy đây thật sự là thời khắc lịch sử.

Có lần một sẽ có lần thứ hai.

Ông trời đối xử với tôi không tệ, tôi vốn chỉ muốn ra ngoài dạo chơi làm quen với thành phố mà tôi chỉ thấy trên bản đồ này.

Không ngờ tôi lại gặp Bạch Hạc đang đi làm thêm.

Nhân lúc anh ta đi ngang qua tôi, tay tôi không khống chế được mà nắm lấy góc áo của anh ta.

"Anh Bạch Hạc, đợi anh làm việc xong, chúng mình cùng đi ăn cơm đi." Giọng nói của Đường Uyển Quân là giọng nói chuẩn của người miền Nam, rất dịu dàng nhỏ nhẹ, khi nói chuyện mang theo chút giai điệu trong trẻo đáng yêu.

Cứu với! Không phải tôi nói đâu, tôi không thừa nhận!

Ngay cả tay tôi cũng không nghe lời tôi, lúc này tôi chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay đang nắm lấy áo của anh ta, đã vậy còn giật giật vài cái.

Chính thức mất quyền kiểm soát!

Cái hệ thống có độc này có thể trực tiếp điều khiển cơ thể của tôi.

"Đây là tình huống hệ thống nhắm vào ký chủ, tiến hành hỗ trợ mục tiêu cho ký chủ." Giọng nói máy móc lại vang lên trong đầu.

Kiểu hỗ trợ quái gì vậy?

"Là một hạng mục miễn phí, ký chủ có thể dừng nó."

Nếu là miễn phí...

Thì đừng lợi dụng chứ Vương Bát Đản. (Gốc: ) (Vương Bát Đản là một từ lóng tiếng Hán thường gặp trong các truyện cổ đại của Trung Quốc. Đây không phải là tên riêng của một người họ Vương nào cả mà là từ chơi chữ từ "Vương Bát" có nghĩa là đồ con rùa, con rùa rụt cổ. Vương Bát Đản có nghĩa là Đồ Con Rùa Rụt Cổ. Ý chỉ một người nhát chết, không dám đương đầu với khó khăn, thích trốn tránh.)

Bạch Hạc rất ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi, trên gương mặt dễ nhìn nở một nụ cười vừa phải RỒI nói lời từ chối tôi.

Nhưng tôi là ai?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!