2
Lần thứ hai tôi gặp Bạch Hạc là khi tôi đến trường lấy hồ sơ.
Bạch Hạc và tôi học cùng trường cấp ba, hơn nữa tôi còn biết một tin tức chết người.
Hai tháng sau, tôi và anh ta sẽ học cùng một trường đại học!
Hơn nữa trường đại học này, trùng hợp thay lại là trường tôi từng học.
Nói theo cách khác thì dựa theo dòng thời gian này, Đường Uyển Quân lớn hơn tôi ba tuổi.
Trong đầu tôi chỉ mãi nghĩ đến những thứ lộn xộn này mà không nhìn thấy anh ta đang đi về phía tôi.
Cứ như vậy tôi cầm túi hồ sơ đâm thẳng vào người Bạch Hạc.
Một tiếng "Bộp" vang lên, túi hồ sơ rơi xuống đất, âm thanh đặc biệt lớn vang lên trên hành lang khiến tôi giật nảy mình.
"Tôi xin lỗi, xin lỗi." Tôi vội vàng nói và ngồi xổm xuống đất nhặt lại túi hồ sơ.
Lúc này người kia cũng ngồi xổm xuống nhặt sổ nhật ký cùng với túi hồ sơ bị rơi.
"Quân Quân, đi đứng nên cẩn thận." Giọng nói trong trẻo của Bạch Hạc vang lên, anh ta đưa sổ nhật ký cho tôi.
Rõ ràng là có ý tốt nhắc nhở nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy ớn lạnh khắp người.
Nếu tôi không trở lại từ năm năm sau, nếu tôi chỉ là một học sinh bình thường, chắc chắn tôi sẽ nghĩ Bạch Hạc là một chàng trai tỏa nắng và lịch sự.
Nhưng tôi thì không.
"Cảm ơn anh Bạch Hạc." Giọng nói của tôi chợt trở nên nũng nịu, bất giác đi tới nhận lấy sổ nhật ký,
Rõ ràng là.
Tôi chẳng những không phải là một học sinh cấp ba bình thường, mà tôi còn là một người không bình thường với một cái hệ thống mà tôi chưa biết nó là gì.
Tôi cũng không ngờ cái hệ thống này lại có thể như vậy.
Bạch Hạc cũng bất ngờ.
Bàn tay của anh ta khựng lại sau đó khẽ thu về như không có chuyện gì.
"Anh cũng đi lấy hồ sơ à?" Tôi đã khôi phục tinh thần đành phải miễn cưỡng kéo dài chủ đề.
Bạch Hạc ngồi xổm trước mặt tôi mỉm cười gật đầu.
Không hiểu sao anh ta càng bình thường vui vẻ bao nhiêu, tôi càng cảm thấy anh ta bất thường bấy nhiêu.
Lúc này trong lòng tôi cũng đã mọc lông. (Gốc: 。)
Thấy tôi im lặng, Bạch Hạc đứng lên: "Cô nên về nhà sớm đi."
Sau khi nói xong anh ta đi về hướng lúc nãy tôi đến.
Đến khi về đến nhà, tim tôi vẫn còn đập "thình thịch".
Lúc đầu tôi nghĩ ngay cả ung thư xương tôi cũng đã vượt qua, những chuyện khác hẳn là cũng vấn đề gì.
Cùng lắm thì chết lần nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!