14.
Tôi không ngờ nhiệm vụ lần này lại hoàn thành nhanh đến như vậy.
Mặc dù cái giá phải trả cũng rất lớn.
Trong vòng ít nhất hai ngày này tôi không muốn gặp mặt Bạch Hạc.
Quả nhiên hai ngày sau tôi không hề nhìn thấy anh ta.
Yên tĩnh được hai ngày, cuối cùng hệ thống cũng xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Tôi đứng trong một khoảng trắng bao la rộng lớn, giọng nói máy móc từ bốn phương tám hướng truyền đến.
"Những điều cô muốn biết về Bạch Hạc trong 19 năm qua sẽ được tái hiện như bộ bộ phim và kết thúc khi cô tỉnh dậy."
Tốt, bắt đầu đi.
Trước mặt tôi đột nhiên xuất hiện một màn hình lớn, bên trong bất ngờ phát ra tiếng khóc nỉ non.
Bạch Hạc được mẹ anh ta tự mình sinh ra tại nhà.
Bạch Hạc khi bé rất thích cười, tôi nhìn vào màn hình cũng bất giác cười theo.
Tôi nhìn thấy Bạch Hạc bi bô tập nói, tập tễnh tập đi, mỗi hình ảnh đều giống như dự báo trước một tương lai tươi sáng của anh ta.
Cho đến khi Bạch Hạc được 2 tuổi, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh nhìn người đàn ông bước vào cửa nhà, giọng nói mềm mại cất lên: "Bố ơi."
Người đàn ông nhìn bàn tay đang dang ra nhưng không ôm lấy anh ta, ông ấy chỉ xoa đầu Bạch Hạc.
Từ khi đó, trên màn hình xuất hiện vô số cảnh cãi vã và tiếng gào hét của mẹ Bạch Hạc.
Thời gian đầu Bạch Hạc còn sợ hãi khóc lóc, nhưng về sau anh ta chỉ còn thờ ơ lạnh nhạt.
Cuối cùng vào năm Bạch Hạc năm tuổi, anh ta ngồi trên băng ghế nhỏ trước cửa nhìn người đàn ông kia mang theo hành lý, tay ôm người phụ nữ khác bước ra khỏi cửa, cứ vậy bước đi mà không hề quay đầu lại.
Người đàn ông đó không quay trở lại nữa.
Ở nhà không còn tiếng cãi vã, chỉ có hình bóng mẹ của Bạch Hạc say khướt mỗi đêm.
Chợt một tiếng "Bốp" vang lên, nhìn chiếc bát vỡ dưới chân Bạch Hạc mà trái tim tôi dường như cũng tan vỡ theo.
Anh còn quá nhỏ, đứng trên chiếc ghế nhỏ rửa bát nhưng hai tay không thể cầm chắc được.
Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy con mèo mà anh ta đã nhắc đến.
Một con mèo nhỏ bé giống như anh ta, nó đi lạc đến nhà anh, anh quý nó như bảo bối.
"Tôi gọi cậu là Đốm Đốm có chịu không?" Tiểu Bạch Hạc ***** mèo con trong lòng, nở nụ cười đã lâu không thấy.
Mèo con cọ cọ vào người khiến anh ta càng cười vui hơn nữa.
Cuộc sống khá yên bình đã bị phá vỡ vào một đêm không lâu sau đó.
Hôm đó Đốm Đốm ham chơi ở bên ngoài mãi vẫn chưa thấy về nhà, Bạch Hạc vì đi tìm nó mà về nhà rất khuya.
Mẹ Bạch Hạc đứng trước cửa cả người toàn mùi rượu, đôi mắt đỏ ngầu điên dại.
"Mẹ, con đi tìm Đốm Đốm." Bạch Hạc nhỏ giọng giải thích lý do về nhà muộn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!