Chương 49: Thu phí bảo kê

"Nóng chết mất, chỗ quái quỷ này, sao đến quạt máy cũng không có?"

Đây là phòng làm việc trong tiệm sửa chữa của Phương Văn Dịch. Khoảng chừng 3, 4 mét vuông, thực ra là phòng ngủ của Phương Văn Dịch. Tôi không vẫn không quen với việc sửa chữa trước mặt bao nhiêu khách hàng. Bị một đống người nhìn như thể mình là vật thể lạ, cứ thế cũng không thoải mái lắm.

Tôi đã quen với việc cứ buổi trưa hàng tuần là đến đây giúp đỡ. Vì về muộn quá mẹ sẽ giận tôi. Từ lúc tôi nói việc đó với Nghiêm Ngọc Thành ở quán phở bò, Nghiêm Ngọc Thành rất để tâm, nói khéo với Ngô Thu Dương, để điều chỉnh công việc của mẹ về huyện Hướng Dương.

Nhưng đơn vị làm việc làm mọi người bất ngờ, vì để mẹ làm nhân viên chỉ đạo phó của sở công an Hướng Dương.

Lúc đầu mẹ còn do dự, vì thấy mình là cánh đàn bà, chưa từng làm qua công việc hành chính, đột nhiên lại đảm nhiệm nhân viên chỉ đạo phó sở công an thủy lục thị trấn Hướng Dương, mẹ sợ mình đảm đương không nổi. Nhưng cục trưởng công an Nhan Tùng Bách rất nhiệt tình, tự mình đến làm việc.

Cứ như là mẹ là một người chuyên nghiệp trong ngành ấy, nếu không đến làm việc ở thị trấn Hướng Dương thì là một điều quá đáng tiếc.

Thời kỳ đại cách mạng đã đập nát Công kiểm pháp, mấy năm gần đây hệ thống chính phủ đều ở vào tình trạng không bình thường. Hai năm nay đã có sự cải thiện, nhưng vẫn chưa đủ. Cục cảnh sát vào thời gian ấy không được coi trọng như sau này.

Nhan Tùng Bách khóc lóc gọi mẹ về làm việc, trừ phi là muốn mượn cớ này để làm thân với chủ nhiệm Liễu mới nhậm chức.

Tôi tất nhiên là đồng ý cật lực, muốn vào cửa quan, thì những cơ quan cường quyền cũng phải cài cắm người vào đó. Còn ai khác có thể tin tưởng ngoài chính mẹ ruột mình?

Cuối cùng vẫn là cha quyết định, gật đầu đồng ý, thế là mẹ liền đi đến sở công an nhậm chức.

Những ngày này, của hàng sửa chữa của Phương Văn Dịch ngày càng có tiếng, những người khách không quen bắt đầu đông dần, một ngày không đến, là tích lại bao nhiêu máy móc cần sửa.

Lúc ấy đúng là thời tiết tháng 6, nắng như lửa đốt.

Phòng ngủ của Phương Văn Dịch chỉ có một cái cửa sổ, nóng như ngồi trong lồng hấp, ngồi chưa được 10 phút, liền mồ hôi đầm đìa, tôi không chịu được lên lên tiếng than thở.

"Đại thiếu gia à, cậu chịu đựng chút đi, cậu tưởng đây là ủy ban cách mạng huyện à? Mà còn đòi có quạt máy?"

Phương Văn Dịch bước đến, lấy chiếc quạt hương bồ quạt cho tôi vài nhát.

"Thế này làm sao được, chẳng làm được việc gì hết. Phải đi kiếm cái quạt về đây thôi."

"Hỳ hỳ, một cái quạt mười mấy đồng, tôi còn phải trả tiền nhà, tiền ăn, làm sao mà mua được?"

Phương Văn Dịch bĩu môi, có vẻ khinh thường tôi.

Tôi chẳng thèm để ý:

"Không mua được thì tự tay làm một cái."

"Cái gì cơ? Cậu muốn tự tay làm quạt?"

Phương Văn Dịch ngớ người. Với ông ta mà nói, những chỗ có thể làm quạt đều là công xưởng lớn trong thành phố, một đứa con nít như tôi, không ngờ lại dám mở miệng đề xuất điều ấy.

Nói là làm, nóng không chịu được nữa rồi.

"Được rồi được rồi, đứng ngớ ra nữa. Mang 5 đồng đến đây nào, tôi ra chỗ phế liệu xem thế nào, xem có bán mô tơ cũ không?"

"Cậu, muốn làm quạt thật à?"

Tôi mắng:

"Xem anh chẳng ra sao cả, quạt chẳng phải do người làm ra hay sao?"

Phương Văn Dịch nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn đưa tôi 5 đồng. Dù sao nếu làm được quạt rồi, thì phần lớn thời gian là cho anh ta dùng.

Thị Trấn Hướng Dương không lớn lắm, công ty thu mua vật liệu phế thải cách phố cổ không xa, đi bộ khoảng 10 phút là tới nơi. Giữa trưa, vắng khách, chỉ có hai người phụ nữ trung niên đang ngồi nói chuyện, có lẽ là người kinh doanh của cửa hàng bán lẻ.

Thấy tôi đang tìm đồ, một trong số đó nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!