"Tiểu Tuấn, nhà bác bảy mời đạo sỹ đến, nghe nói là tróc quỷ cho chị Tiểu Thanh, đang làm phép đấy, chúng ta đi xem đi"
Hôm ấy vừa ăn cơm xong, đang cầm quyển Hamlet trên tay định đọc, thì chị ba dáng điệu thần bí chạy vào nói.
Tróc quỷ gì cơ?
Tôi vẫn chưa phản ứng kịp.
"Trời ạ, chị Tiểu Thanh mấy ngày nay chẳng phải đang bệnh hay sao. Đạo sỹ nói chị bị quỷ nhập, hôm nay đến làm phép tróc quỷ đấy"
A, thì ra là chuyện này.
Cũng khó trách tôi đờ người, quả thật lâu lắm rồi không được nghe chuyện đạo sỹ tróc quỷ rồi. Cái gọi là đạo sỹ, là cách chúng tôi xưng hô Thần Hán. Vào thế kỷ 21, mấy ông thầy bói bà tu đã không còn chốn kiếm ăn, nhưng vào những thập kỷ 70 của thế kỷ 20, lại là chuyện hết sức phổ biến.
Đại bộ phận nông thôn văn hóa lạc hậu, lại thiếu thôn cơ sở vật chất y tế, nên thường mời thầy bói đến tróc quỷ trừ tà.
Thấy tôi ngẩn người, chị ba bắt đầu thiếu kiên nhẫn.
"Em có đi không nào. Nếu không đi, chị với chị hai đi nhé".
"Em có. Có trò vui để xem, sao lại không đi cho được?"
"Được được, cùng đi, nhanh lên nào!"
"Ngoài kia đen như mực, không thấy đường, làm sao đi được?"
"Trời ơi, em thật là, đọc sách nhiều quá phát ngố người ra rồi à, chị hai và chú đang đốt đuốc kia kìa".
Bó tay!
Không ngờ đến cái đèn pin cũng trở thành vật xỉ, đi trong đêm phải đốt đuốc.
Chị hai cầm bó đuốc làm từ vỏ cây tùng khô, đi trước dẫn đường, chú cũng cầm một bó, đi sau, tôi và chị ba đi giữa. Đáng lẽ ra chú muốn đi trước, nhưng chị hai sợ ma nên không dám đi sau, liền đổi chỗ cho chú.
Nói là đuốc, nhưng vẫn tối thui, cơ bản không thấy đường đi. Nhưng may mà đường này chúng tôi đã thuộc như lòng bàn tay, chỗ nào có ổ voi ổ gà đều biết hết, nên không bị ngã.
Liễu Gia Sơn tổng cộng có ba họ lớn, Liễu, Nguyễn và Châu. Hàng trăm năm sinh sôi nảy nở, những người trong thôn đều định cư lại đây. Bác bảy là anh em họ hàng với cha tôi. Cũng tình cờ, nếu theo tôn ti trật tự, cha là nhỏ nhất, xếp thứ 12, đến đời tôi, tôi cũng là nhỏ nhất, và cũng xếp thứ 12.
Nghĩ đến chuyện năm nay cha 37 tuổi mà anh em họ hàng của ông còn lớn tuổi hơn, khả năng tự nhên thêm cho tôi một người anh em họ nữa là không lớn, vị trí út ít chắc chắn thuộc về tôi rồi.
Vì thế đừng thấy tôi nhỏ, người gọi tôi là chú nhỏ cũng không ít đâu, không chừng hai ba năm nữa, còn có người gọi tôi là ông ấy chứ.
Ha ha, nghe mới sướng tai làm sao!
Nhà bác bảy nằm trong khu vực giao giữa Liễu Gia Sơn và Ma Đường Loan, tương đối heo hút. Nhưng khi chúng tôi đến nơi, căn phòng chật ních nhừng người, nhìn cảnh tượng này, như buổi chiếu phim ngoài trời vậy.
Chỉ trách nông thôn ít thú vui chơi quá, nên chỉ một màn tróc quỷ cũng thu hút được nhiều người thế này.
Tôi dáng người thấp bé, kéo tay chị ba chen qua đám người nhanh như con cá chạch. Chú và chị hai không len vào được, đành đứng ngoài kiễng chân nhòm vào trong.
Tính tôi không thích xem mấy thứ tụ tập ồn ào này, chỉ là muốn biết cách sao thầy phù thủy có thể bắt được ma. Xem xem rốt cuộc ông ta làm thế nào mà lại lừa gạt được những người nông dân hiền lành chất phác này. Dù sao lúc còn nhỏ, đạo sỹ cũng là nhân vật thần tượng trong lòng tôi.
Phòng bác bảy đốt hai ngọn nến, ánh sáng lờ mờ. trong phòng có hai chiếc ghế dài ghép lại với nhau, một cô gái co quắp nằm trên đó, luôn miệng rên rỉ kêu đau.
"Đó là chị Tiểu Thanh?"
Tôi thấp giọng hỏi.
Chị ba gật gật đầu, ừ một tiếng, kỳ lạ nhìn tôi, dường như câu hỏi ấy rất ngốc nghếch. Phân tích từ thái độ chị ba, tôi lẽ ra phải biết chị Tiểu Thanh mới đúng. Thôn Liễu Gia Sơn cũng chỉ có 200 hộ, những đứa trẻ con bằng tuổi nhau thường chơi với nhau nên rất quen thân.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!