Thấy vẻ mặt âm tình bất định của An Lạc, Chu Duyệt Bình lo lắng: "An Lạc, cậu làm sao vậy? Sao sắc mặt khó coi thế?"
An Lạc cầm giấy ăn lau cái tràn đầy mồ hôi lạnh, hít một hơi thật sâu, rồi nói, "Không có gì, chỉ đau đầu thôi."
Chu Duyệt Bình vỗ nhẹ lên vai anh, thấp giọng an ủi: "Đừng lo lắng, chuyện lâu như vậy rồi không thể một lần là nhớ lại ngay được, cậu cũng không cần gấp gáp, sau này có nhớ ra cái gì vụn vặt thì tới tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu hoàn thiện ký ức."
An Lạc gật đầu, "Ừ."
"Vậy tôi đi trước nhá, bệnh án này của An Dương, tôi sẽ mang đi hủy."
An Lạc nhẹ giọng: "Cảm ơn anh."
Chu Duyệt Bình mỉm cười, "Không cần cảm ơn, tôi là bạn bè của An Dương, tôi cũng mong hắn sống tốt mà. Nếu đã bắt đầu lại từ đầu, thì những ký ức trước đây không nên dây dưa làm gì."
An Lạc khẽ giật mình, nhất thời không biết nên đối đáp thế nào.
Chu Duyệt Bình lấy danh thiếp từ trong túi áo ra đưa cho An Lạc, "Sau này có cần tôi giúp gì thì cứ gọi điện luôn cho tôi là được. Đây là danh thiếp của tôi."
An Lạc nhận tấm danh thiếp, gật đầu, "Cảm ơn."
Chờ đến khi bóng lưng gã đi mất, An Lạc mới nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Thật ra anh cũng không hoàn toàn tin tưởng Chu Duyệt Bình, kể chuyện của An Dương cho gã nghe chỉ là muốn gã đừng để An Dương nhớ lại những chuyện trước đây. Không cần nghi ngờ, cách làm này là vô cùng mạo hiểm, ngộ nhỡ Chu Duyệt Bình có liên quan tới những kẻ đó, làm lộ chuyện này ra, như vậy anh sẽ rơi vào hoàn cảnh cực kỳ bất lợi.
Chỉ là, vì An Dương, An Lạc mới có thể mạo hiểm đánh cuộc một phen thế này.
Không biết vì sao, sau khi gặp Chu Duyệt Bình, An Lạc luôn có cảm giác thân thiết kỳ lạ, trực giác nói cho anh biết, Chu Duyệt Bình không phải là kẻ địch. Có thể từ nhỏ lớn lên cùng nhau, nên trong thân thể này vẫn còn lưu lại một vài ký ức về Chu Duyệt Bình?
An Lạc trăm việc không giải thích được, cầm danh thiếp của Chu Duyệt Bình lên xem kỹ, trên đó đơn giản viết cái tên của Chu Duyệt Bình, số điện thoại, địa chỉ email và địa chỉ phòng khám tâm lý của gã. An Lạc lưu những thông tin này vào điện thoại, sau đó vào nhà tắm, ném tấm danh thiếp vào bồn cầu.
Lúc cúi người xả nước, đột nhiên thấy trong sọt giấy có mảnh giấy ăn trông như dính máu. An Lạc giật mình, nhìn kỹ lại, quả nhiên có mấy mảnh giấy dính máu, chỉ là đã bị lấp xuống dưới nên rất khó phát giác.
Anh nhớ là mình đã băng bó cẩn thân vết thương cho An Dương, sáng nay sau khi lấy đạn ra đã băng bó lại lần nữa. Vết thương trên cánh tay An Dương cũng không sâu, chảy máu không nhiều, hơn nữa vết máu đều được lau băng khăn mặt và bông băng.
Vậy, máu này là…
Trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh đêm khuya hôm qua lúc vào nhà An Dương, An Trạch vừa vào cửa đã vội vàng vào toilet, lúc đó anh đang chú ý tới vật dụng sắp xếp trong phòng khách, cứ nghĩ rằng An Trạch chỉ là mót tiểu tiện, nên không để tâm.
Giờ nghĩ lại, nhất định là cậu bị thương nên mới vội vã vào toilet như vậy. Suốt đường đi An Trạch chẳng nói lời nào, sắc mặt cũng có phần khó chịu, nhưng cậu vẫn chăm chú lái xe với tốc độ nhanh nhất, về đến nơi thì lặng lẽ vào toilet xử lý vết thương, thậm chí không nói một lời cho bất cứ ai biết chuyện mình bị thương.
Nhìn vết máu đáng sợ trong sọt giấy, đáy lòng An Lạc đột nhiên xuất hiện một cảm giác đau nhói ngớ ngẩn.
Đó là cảm giác… đau thương kỳ lạ.
Không biết cậu ta có bị thương nặng không?
An Lạc mở điện thoại tìm danh bạ, cái tên An Trạch đứng thứ nhất, ngón tay anh thoáng chốc dừng lại ở tên cậu, rồi cuối cùng chẳng thể ấn nút gọi. Dù sao cũng không phải là anh ruột của cậu ta, hiện tại chắc cậu ta đang đau khổ muốn chết vì sự ra đi của anh trai, lúc này mà gọi điện cho cậu ta, chẳng khác nào xát thêm muối vào vết thương.
An Lạc nhìn số điện thoại, rồi buồn phiền mà cất điện thoại vào trong túi.
Cũng chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, anh đã để tâm đến An Trạch, cảm xúc này thậm chí khó mà tự động kiềm chế được.
An Lạc quay lại phòng khách, tâm tình có chút rối loạn.
Áp chế cảm giác lo lắng cho An Trạch đang từ đáy lòng dâng lên, An Lạc tĩnh tâm, cẩn trọng hồi tưởng lại chi tiết vụ tai nạn xe vừa mới nhớ ra hồi nãy. Nếu suy đoán ban nãy không sai, vụ tai nạn năm đó rất có thể có liên quan đến cha của An Lạc, mẹ An Chi hiển nhiên vì đổi chỗ ngồi nên mới dẫn đến ngộ thương. Còn thợ chụp ảnh Trần Dịch kia là ai? Còn đứa trẻ tên Tiểu Duệ kia sau đó thế nào?
Tất cả những điều này An Lạc đều không nghĩ ra, càng nghĩ càng đau dầu, không thể làm gì khác là tựa lưng xuống ghế sô pha, cố sức hít sâu để điều chỉnh.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng mở khóa cửa. An Lạc quay đầu lại, thấy An Dương đang mở cửa bước vào. Anh ta thay dép ở huyền quan, sau đó vào phòng khách, tiện tay ném áo khoác xuống ghế, thấp giọng hỏi: "Nửa giờ tôi đi không xảy ra chuyện gì chứ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!