Chương 48: (Vô Đề)

Chuyên gia thôi miên hoặc bác sĩ tâm lý sẽ dùng kỹ thuật đặc biệt, kết hợp ngôn ngữ ám thị, khiến người bị thôi miên đi vào trạng thái ngủ tạm thời. Ở trạng thái này, người bị thôi miên sẽ tiếp nhận thông tin, từ đó khơi dậy ký ức bị kiềm nén hoặc bị mất đi.

Thôi miên chiều sâu phải được tiến hành trong hoàn cảnh cực kỳ yên tĩnh. Chu Duyệt Bình đưa An Lạc vào thư phòng, kéo rèm cửa sổ, đóng cửa phòng, để An Lạc ngồi thả lỏng trên chiếc ghế xoay trước bàn.

"An Lạc, nhắm mắt lại, cố gắng thả lỏng thân thể, gạt bỏ tất cả tạp niệm. Tốt, giờ hãy bắt đầu thở sâu, nhẩm đếm số lần hít thở…"

Một phút sau, thấy An Lạc dần rơi vào trạng thái ngủ mơ màng, Chu Duyệt Bình bèn khẽ khàng bên tai anh: "Nói cho tôi biết, hình ảnh trong giấc mơ lúc ban đầu của cậu như thế nào?"

An Lạc vô ý thức đáp: "Tôi mơ thấy một vụ tai nạn xe…"

"Nhớ kỹ lại chi tiết vụ tai nạn xem nào."

"Đó là một ngày cuối tuần, tôi cùng mẹ ra ngoại ô ăn tiệc nướng, chụp ảnh rất nhiều, sau đó tôi với mẹ đổi chỗ ngồi, trên đường cao tốc chiếc xe phía trước đột nhiên lật mình rơi xuống sườn núi …"

"Hôm đó ngoài mẹ và cậu ra, còn có ai khác không?"

"Hình như có rất nhiều người…"

"Có thể nhớ ra là người nào không?"

An Lạc cau mày nghĩ một hồi, rồi nói: "Có chú hai, thím hai, Tiểu Mạch, còn một thợ chụp ảnh trẻ tuổi nữa."

"Nhớ lại trước đó nữa xem, tại sao cậu lại cùng mẹ ra ngoại ô?"

"Có người lái xe tới đón chúng tôi."

"Trước khi xuất phát, mẹ đã nói gì với cậu?"

"Trước khi xuất phát… có một đứa trẻ khóc đòi đi theo tôi… Nó cứ kéo tay tôi, gọi "anh ơi" với tôi suốt buổi…"

Một đoạn ký ức đột nhiên dần hiện ra trong đầu ——

Hai mươi năm trước, An Lạc mới 7 tuổi, hôm đó trời đẹp, cậu mặc một bộ thường phục màu trắng cùng mẹ ra ngoài. Đi tới cửa, đột nhiên có một đứa nhóc chạy đến kéo tay cậu, mếu máo: "Anh ơi, cho em đi cùng với…"

An Lạc ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu thằng nhóc, "Tiểu Duệ, mẹ đã hẹn với gia sư hôm nay đến dạy bù cho em rồi, hơn nữa, không phải hôm qua em vừa mới ăn thịt nướng sao?"

Đứa nhóc được gọi là Tiểu Duệ hờn dỗi bĩu môi, "Hôm qua ăn rồi, hôm nay vẫn muốn ăn…"

Đúng lúc này, một người phụ nữ trẻ tuổi từ trên lầu đi xuống, cô xoa xoa mái tóc thằng bé, mỉm cười: "Tiểu Duệ ngoan nào, ở nhà vâng lời chờ gia sư đến, lần sau lại bị điểm 0, đừng nói là ăn thịt nướng, mà cả một tuần cũng không được ăn cơm."

Đứa nhóc dẩu mỏ, tủi thân níu tay áo An Lạc, "Anh ơi…"

An Lạc bất đắc dĩ gỡ tay nó ra, "Anh để dành phần mang về cho em, như vậy chịu không?"

Thằng bé lập tức nở nụ cười, "Em muốn ăn cánh gà, bánh mì nướng, chân giò hun khói, lạp xưởng, thịt viên…"

An Lạc nhíu mày ngắt lời, "Biết rồi, mỗi thứ một phần."

Thằng bé cười tủm tỉm: "Anh nhớ phải giữ lời nha! Em ở nhà chờ anh về!"

Người phụ nữ nguýt mắt nó, "Còn chưa vào nhà?"

"Vâng ạ!" Thằng nhóc lè lưỡi làm mặt xấu, xoay người chạy vào trong nhà.

Không lâu sau, trước cửa xuất hiện một chiếc xe, tài xế bước xuống, cung kính: "Tiểu thư, cậu hai cử tôi tới đón hai người."

An Chi mỉm cười: "Làm phiền bác rồi, bác Ngô."

Khi hai mẹ con tới nơi, cả nhà An Úc Thu đã chuẩn bị đầy đủ thức ăn, mùi thịt nướng bay ngào ngạt. An Úc Thu trông thấy An Lạc, mỉm cười ra đón, vòng hai tay ôm bổng An Lạc lên, còn mạnh mẽ hôn chụt một cái lên mặt cậu, "Tiểu Lạc, có nhớ chú hai không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!