Chương 38: (Vô Đề)

Không chỉ có mình An Dương tỏ ra cực kỳ ngưng trọng, ngay cả An Lạc cũng đột nhiên trở nên hết sức phứa tạp.

Không ngờ Thiệu Vinh vẫn dùng địa chỉ e

-mail này, cậu ta quả nhiên là một người tương đối hoài niệm… Hoảng nhược cách thế, khước ngộ cố nhân*, cảm giác này thật sự là vô cùng kỳ diệu.

*Nguyên văn , , có nghĩa là xa cách tưởng chừng như cả một thế hệ, vậy mà vẫn tương phùng được người xưa.

Mang theo tâm trạng thấp thỏm, An Lạc mở mail —

"Xin chào, thư của bạn đã được gửi đi thành công, tôi sẽ đọc kỹ và trả lời cho bạn trong vòng ba ngày sau, thân ái."

"…" An Dương và An Lạc liếc nhìn nhau, vẻ mặt có phần lúng túng.

Im lặng một hồi, sau An Dương mới mở miệng: "Hoá ra là thư trả lời tự động."

An Lạc gật đầu: "Ừm. Nó bề bộn nhiều việc, cài thư trả lời tự động cũng là bình thường, tôi cũng thấy kỳ là sao lại hồi âm nhanh đến vậy…"

An Dương ho nhẹ một tiếng, "Vậy tiếp tục ngồi chờ thôi, có tin tức gì tôi sẽ báo cho anh biết."

"Được."

Một cái mail trả lời tự động mà cũng khiến hai người thấp thỏm, nhớ lại mà thấy buồn cười.

An Dương vỗ vỗ trán, mình nhất định là bị điên rồi, tự nhiên lại đi tin cái lời giải thích điên rồ của An Lạc, gì mà "Tai nạn máy bay 27 năm trước, tỉnh lại đã có mặt ở đây", đây đúng thật là hoang đường, hoang đường hơn nữa là, mình lại bán tin bán nghi điều này, thậm chí còn chờ mong nhận được hồi âm để chứng thực lời nói của An Lạc…

An Dương bất đắc dĩ thở dài, tư duy của mình cũng bị anh ta làm cho rối loạn rồi ư?

***

Tối ngày hôm sau, An Trạch đang mát

-xa hai chân cho An Lạc trong phòng ngủ, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.

An Trạch quay đầu: "Mời vào."

Người bước vào là An Dương, vẻ mặt anh ta nhìn có vẻ phức tạp. An Dương nhìn hai người, nói: "An Lạc, mail có tin tức."

An Lạc vội vàng nhướn người dậy: "Mau đưa tôi đi xem."

An Trạch không hiểu ra sao, nhìn An Lạc hỏi: "Mail nào?"

Vừa nghe cậu hỏi vậy, ngực An Lạc đột nhiên có phần không thoải mái. Mail có tin tức, như vậy chứng minh anh thực sự đã trùng sinh, cũng chứng minh anh và An Trạch không có quan hệ gì.

Nhìn lại ánh mắt khó hiểu của An Trạch, lòng An Lạc thoáng đau xót, tâm trạng vốn vui sướng vì nhận được mail, vậy mà trong nháy mắt như bị dội một gáo nước lạnh, biến mất gần như không còn.

"Anh?" An Trạch truy vấn, "Hai người đang nói cái mail nào vậy?"

An Lạc trầm mặc một hồi, sau mới giải thích: "Không có gì, cảnh sát An chỉ đang điều tra một vài tư liệu, có gửi mail cho một người bạn nước ngoài, giờ nhận được hồi âm thôi." Thấy An Trạch bán tín bán nghi, An Lạc bèn xốc chăn lên, nói: "Cậu ở đây chờ tôi, tôi đi xem."

An Trạch gật đầu, cúi người bế An Lạc lên xe lăn.

***

Trong thư phòng, máy vi tính đang mở, bức thư được hiển thị trên màn hình đã mở ra, lần này không phải mấy dòng chữ đơn giản, mà là một tràng dài —

"Xin chào, tôi là Thiệu Trường Canh, bố của Thiệu Vinh.

Sau khi An Lạc và An Dương gặp tai nạn, tôi đã cùng Thiệu Vinh tới Vancouver xử lý hậu sự, hai người họ mất vì tai nạn máy bay, thi cốt vô hồn, chúng tôi không thể làm gì khác là tìm một ít quần áo và đồ dùng hàng ngày của họ tại nơi ở làm đồ hoả táng, lấy tro cốt mang về Luân Đôn. Mấy năm nay, mỗi lần đến ngày 23 tháng 5, ngày giỗ của họ, Thiệu Vinh lại đến mộ viên tảo mộ cho họ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!