An Dương đứng ngoài cửa, mỉm cười: "An Trạch, có thời gian nói chuyện với tôi không?"
An Trạch có chút phản cảm vị cảnh sát này luôn xuất hiện ở những thời điểm quan trọng, phá hỏng bầu không khí, vô cùng mất hứng mà nhíu mày: "An sir có gì cần nói thì nói trước mặt anh tôi luôn đi."
An Dương im lặng một hồi, "Nếu cậu không ngại, đương nhiên là được."
An Dương bước vào, ngồi xuống chiếc ghế sô pha trong phòng, rồi ngẩng đầu nhìn An Trạch, vẻ mặt bình tĩnh hỏi: "Ngày 22 tháng trước, 3h chiều, cậu đã ở đâu?"
"Tôi đã nói rồi, lúc đó tôi đang mua đồ ở cửa hàng bách hoá cao ốc."
"Không sai, quả thực trong khẩu cung của mình cậu đã nói hôm đó đang đi mua đồ, không gặp anh cậu, chúng tôi cũng đã kiểm tra thẻ tín dụng của cậu đích xác được sử dụng vào hôm đó." An Dương thoáng dừng lại, "Thế nhưng, chúng tôi phát hiện có dấu vân tay và vết máu của cậu trong xe của anh cậu, điều này giải thích thế nào?"
Thấy An Trạch im lặng không nói gì, cả thân thể trở nên cứng ngắc, An Lạc có chút đau lòng, bèn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu, thấp giọng: "An Trạch, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, tại sao cậu phải nói dối?"
"…" An Trạch hé môi, dường như rất khó mở miệng.
An Lạc cầm tay cậu, khẽ nói: "Không sao, dù là nguyên nhân nào thì hãy cứ nói thẳng ra đi, tôi tin vụ bắt cóc kia không có liên quan gì đến cậu."
An Dương cũng nói: "An Trạch, nói dối với cảnh sát không phải là một chuyện tốt, nếu cậu cố ý không hợp tác, tôi chỉ có thể bắt cậu với tội danh nghi phạm. Cậu phải biết rằng, những bằng chứng chúng tôi đang nắm giữ trong tay rất không có lợi cho cậu."
An Trạch trầm mặc một hồi, lúc này mới mặt không đổi sắc nói: "Ngày đó, tôi thấy anh tôi nghe theo lời bố tôi sắp đặt, thân cận với một cô gái họ Lâm, tôi cho rằng cô gái kia không xứng với anh tôi, anh ấy lại nói tôi xen vào việc của người khác, chúng tôi nảy sinh tranh cãi trong xe. Anh tôi giận dữ đấm vào mặt tôi, khoé miệng tôi chảy một ít máu, có lẽ vì thế mới có vết máu lưu lại trong xe."
"…" An Dương và An Lạc đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên hai người không quá tin vào lời giải thích như vậy.
An Trạch nhíu mày: "Nếu không tin, các anh có thể tìm cô gái kia đối chất, ngày đó cô ta cùng ăn cơm trưa với anh tôi ở nhà hàng cơm Tây, đúng lúc bị tôi trông thấy."
An Dương dường như có chút suy nghĩ mà im lặng một lúc, rồi đột nhiên mở miệng: "Cậu nói cô gái họ Lâm kia, tên là Lâm Hiểu Đồng đúng không?"
An Trạch cúi đầu suy nghĩ, đáp: "Không sai, chính là cô ta."
An Dương bình tĩnh nói: "Cô ta đã chết."
"…" An Trạch sắc mặt cứng ngắc, "Từ khi nào?"
"Thứ Tư tuần trước, thi thể được phát hiện ở bờ sông. Vì Lâm Hiểu Đồng vẫn luôn ở nước ngoài nên cũng không có nhiều người quen biết cô ta, vụ án này chúng tôi tra xét rất lâu rồi mà vẫn chưa tìm ra được đầu mối, chỉ biết là cô ta bị bắn chết." An Dương khẽ dừng lại, "Không ngờ trước khi mất tích An Lạc đã gặp cô ta, nói như vậy, vụ án của hai người có thể có liên quan."
An Lạc trầm mặc, hai đầu lông mày nhíu lại, trong đầu anh phảng phất hiện lên vài hình ảnh kỳ quái, những hình ảnh đó như bước ra từ một bộ phim cũ mơ hồ, có tiếng nói, và khuôn mặt của một cô gái…
"Đáng tiếc An Lạc lại mất trí nhớ, rất nhiều chuyện cũng chỉ có An Lạc mới có thể đưa ra giải thích hợp lý. Bởi vậy, tôi nghĩ anh nên mau chóng hẹn gặp bác sĩ tâm lý…"
"Bác sĩ tâm lý?" An Trạch nghi ngờ hỏi, "Tại sao anh tôi phải gặp bác sĩ tâm lý?"
An Lạc vội vàng ngắt lời cậu, "Mời bác sĩ nói chuyện với tôi, có thể khiến tôi nhớ lại những chuyện trước đây."
An Trạch quay đầu nhìn An Dương, An Dương khẽ cười: "Như lời anh cậu nói đấy."
An Trạch tuy có phần hoài nghi nhưng cũng không hỏi nhiều, thấy An Lạc thần sắc mệt mỏi liền mở miệng: "Anh à, đi nghỉ sớm thôi."
An Lạc gật đầu, nằm trên giường nhắm mắt lại.
An Trạch đắp chăn giúp anh, sau đó mới xoay người ra ngoài cùng An Dương.
Ra tới phòng khách, An Dương đột nhiên nói: "Nếu ngay cả nói thật và nói dối cũng không thể phân biệt được, vậy chức tổ trưởng tổ chuyên án đặc biệt này của tôi chẳng phải là vớ vẩn sao?"
An Trạch bình tĩnh nhìn anh ta, "Ý anh là gì?"
An Dương khẽ cười, "Nguyên nhân tranh cãi giữa cậu và anh cậu ngày hôm đó, cậu vẫn không định nói thật với tôi?"
An Trạch thấp giọng: "Đó là việc riêng giữa hai anh em chúng tôi, không liên quan gì tới vụ án, tôi có quyền không tiết lộ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!