Một tuần trôi qua thật nhanh. An Lạc an tâm ở trong bệnh viện phối hợp cùng bác sĩ Tống tiến hành kế hoạch trị liệu. An Trạch cũng kiên nhẫn mỗi ngày đều mát
-xa cho anh. Chiều thứ Sáu, An Trạch đang lấy khăn mặt nóng lau lại chân cho An Lạc thì anh đột nhiên cảm nhận được một chút ấm áp mỏng manh. Cảm giác ấm áp đó từ nơi bàn tay An Trạch tiếp xúc truyền đến. Tuy không rõ là gì, nhưng lòng An Lạc rất vui mừng.
Anh biết, hai chân của mình đang dần khôi phục tri giác, có thể nhanh chóng thoát khỏi xe lăn, bước đi như một người bình thường rồi.
Ngày kế là sinh nhật của ông nội An Quang Diệu. Tối hôm đó, An Trạch ở lại bệnh viện qua đêm một lần nữa. An Lạc thấy cậu mang theo một chiếc hộp được đóng gói tinh xảo, bèn hiếu kỳ hỏi: "Đó là gì vậy?"
"Quà mừng thọ cho ông. Anh muốn xem không?" An Trạch nói xong liền cầm hộp quà tới trước mặt anh, mở ra. Bên trong là một viên ngọc chạm khắc cỡ bàn tay, viên ngọc cực đẹp, khi tiếp xúc với ánh sáng thì trở nên trong suốt lấp lánh.
An Trạch giải thích: "Ông nội rất thích sưu tầm ngọc cổ, em bèn chọn ngọc chạm khắc làm quà sinh nhật cho ông."
An Lạc gật đầu, im lặng một chốc rồi nói: "Đúng rồi, tôi cũng nên chuẩn bị một món quà. Cậu nghĩ nên tặng cái gì thì tốt?" Thọ lễ của ông nội, anh là trưởng tôn của An gia không thể đến tay không được.
An Trạch nói: "Anh không cần lo. Viên ngọc này coi như là quà hai anh em ta cùng mua. Em đã viết tên của anh vào thiệp chúc mừng rồi. Chúng ta cùng tặng một món quà cho ông nội, sẽ không sao đâu."
An Lạc mở thiệp chúc mừng. Quả nhiên trên đó viết tên hai anh em An Lạc, An Trạch song song với nhau. Không ngờ An Trạch lại suy nghĩ chu đáo đến vậy, việc quà cáp anh cũng chẳng phải bận tâm.
An Lạc cất thiệp chúc mừng về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn An Trạch, nói: "Cậu thật sự rất cẩn thận."
An Trạch khẽ giật mình. Vì được anh khen ngợi ngay trước mặt mà tâm tình trở nên vui sướng, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ tươi cười, "Anh không trách em tự ý làm là tốt rồi."
An Lạc nói: "Đương nhiên là không rồi."
Dù tỏ ra bình tĩnh trầm ổn, nhưng bản chất vẫn là một cậu em, được khen ngợi vài câu mà tâm trạng đã vui vẻ hẳn lên. An Lạc thấy An Trạch như vậy rất đáng yêu, bèn vỗ nhẹ tay cậu, nói: "Cậu vất vả rồi, An Trạch."
An Trạch được vỗ tay mà đứng ngây ngẩn tại chỗ, một lúc sau mới nói, "Không có gì, là việc nên làm…"
Đáng tiếc An Lạc đã quay xe vào toilet, không nghe được lời cậu nói.
An Trạch nhìn mu bàn tay của mình, nơi vừa được chạm vào dường như còn giữ lại chút hơi ấm đặc biệt của An Lạc —— Kể từ khi mất trí nhớ, anh đối với cậu tốt hơn rất nhiều, không hề lạnh lùng thờ ơ như lúc trước. Anh hiện tại, dường như đã trở lại thời thơ ấu tươi đẹp khiến người ta thấy ấm áp đó, tự mình dạy em trai cách bóc vải, còn vỗ nhẹ tay em để tỏ ý khen ngợi và khích lệ…
Anh như vậy khiến An Trạch cảm thấy cực kỳ dịu dàng, cũng cực kỳ khiến người khác rung động.
***
Sáng hôm sau, An Lạc tỉnh dậy thì thấy An Trạch đang ra sức bóp vai. Anh bèn hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"
An Trạch thấp giọng nói: "Chắc là em bị sái cổ, ngủ dậy thì cổ cứng quá."
An Lạc thầm nghĩ: dám chắc là do tư thế nằm ngủ vặn vẹo nên cậu ta mới bị sái cổ, thân hình to cao như vậy mà lại nằm ngủ trên chiếc sô pha bé tẹo, đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi. An Lạc có chút không nỡ, im lặng chốc lát, rồi nói: "Lại đây."
An Trạch vẻ mặt khó hiểu tới bên giường, "Gì ạ?"
An Lạc chỉ vào giường, "Ngồi xuống."
An Trạch ngồi xuống.
An Lạc lại nói: "Xoay người sang chỗ khác."
An Trạch đưa lưng về phía anh. Lòng còn đang nghi hoặc thì đột nhiên cảm nhận được một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên sau cổ mình. Cảm giác quen thuộc đó, hiển nhiên là tay của anh.
Lưng An Trạch cứng đờ, lại thấy anh thấp giọng nói: "Thả lỏng."
"… Vâng." An Trạch vâng lời thả lòng. Đôi bàn tay kia bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp cái cổ nhức mỏi của An Trạch.
Tay anh rất nhẹ nhàng, cơ thể ban đầu cứng ngắc của cậu dần dần thả lỏng dưới sự xoa bóp của hai tay anh. Cảm giác thoải mái từ cổ kéo dài sang vai, ngay cả cơ thể cũng nhận được sự chăm sóc hết lòng.
Ngón tay thon dài, động tác mềm mại. Một cái chạm đó, cả trái tim An Trạch cũng lơ lửng theo, cứ như thứ anh đang chạm vào không phải là bờ vai mà là trái tim cậu. An Trạch ngừng thở, thậm chí cậu có thể thấy được cả tiếng tim đập bình bịch ngày càng nhanh của mình, mạch máu toàn thân gần như tập trung lại hết tại nơi bàn tay anh tiếp xúc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!