Chương 27: (Vô Đề)

Buổi chiều tới bệnh viện quân khu, An Lạc được đưa đến sớm để sắp xếp phòng bệnh VIP. Y tá phụ trách chăm sóc An Lạc tên là Tống Nguyên, là một cô gái rất khả ái, tay chân lanh lẹ, cũng rất chịu khó, khi mỉm cười với An Lạc còn để lộ hai lúm má đồng tiên nho nhỏ.

"Xin chào, em là Tống Nguyên, Tống trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh, Nguyên trong Đường Tống Nguyên Minh Thanh." Cô nàng mỉm cười chìa tay ra, không giống những phụ nữ bình thường thích nuôi móng tay dài rồi tô tô vẽ vẽ trông đến phát sợ lên móng, ngón tay của cô y tá này rất sạch sẽ, móng tay cũng được cắt tỉa rất gọn gàng.

Có thể là do yêu cầu của công việc chăm sóc bệnh nhân, một đôi tay trắng trẻo như vậy khiến An Lạc không thấy phản cảm, anh bèn vươn tay ra bắt tay với cô, ngẩng đầu nói: "Xin chào, tôi là An Lạc."

Tống Nguyên nở nụ cười, "Em biết tên anh là An Lạc, là anh trai mà An Trạch sùng bái nhất, hi."

Ánh mắt lạnh lùng của An Trạch đột nhiên quét về phía cô, "Tống Nguyên, đừng nói bậy."

Tống Nguyên le lưỡi, ngậm miệng lại.

An Lạc khó hiểu nhìn hai người, không nói gì.

Tống Nguyên đến gần chích ống kim tiêm truyền dịch lên mu bàn tay An Lạc, rồi cẩn thận dùng băng dính cố định, mỉm cười: "Anh An Lạc, em đi lấy thuốc, sau đó sẽ trở lại truyền dịch cho anh."

An Lạc gật đầu: "Được."

Chờ Tống Nguyên đi rồi An Trạch mới mang hết quần áo và đồ dùng hàng ngay ra, sắp xếp gọn gàng từng cái một trong phòng bệnh, xong mới tới gần xe lăn, thấp giọng nói: "Anh có muốn lên giường nằm một chút không?"

An Lạc đáp: "Ừ."

An Trạch liền cúi người nhẹ nhàng ôm An Lạc đặt lên giường, đắp chăn cẩn thận rồi khẽ nói: "Em đi tìm bác sĩ Tống rồi sẽ quay lại ngay. Anh đợi ở đây, có việc gì thì rung chuông gọi Tống Nguyên tới giúp nhé."

An Lạc đáp: "Ừ, đi đi."

An Trạch quay người rời phòng. Một mình An Lạc ở trong phòng chờ đợi buồn chán, bèn lấy điều khiển bật TV.

Trên TV đang phát tin tức giải trí, đôi nam nữ MC tung hứng nhau nói như súng liên thanh, biểu cảm cũng vô cùng khoa trương ——

"Phần tiếp theo của Vô tẫn chi thành sắp sửa bấm máy, vậy mà nam diễn viên An Nham vào lúc này lại dứt khoát rời đoàn làm phim!", "Gần đây có tin đồn, An Nham và Từ Thiếu Khiêm vì cạnh tranh vị trí nam diễn viên chính mà xích mích, liệu có căn cứ không…", "Có người nói An Nham và Từ Thiếu Khiêm trong lúc quay Vô tẫn chi thành I đã đánh nhau…"

Tin đồn bay đầy trời, An Nham không hổ là thần tượng hot nhất của giới giải trí, một cử động nhỏ cũng có thể được đưa thành tin thế này, ngay cả mấy cái suy đoán tình tay ba cũng nảy lòi.

An Lạc tựa lên đầu giường, có chút hứng thú xem chương trình giải trí.

Chẳng qua bao lâu, cánh cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra.

Người đi vào phòng bệnh có bước chân rất nhẹ, đó là một cô gái mặc quần áo y tá và đeo khẩu trang. An Lạc nhìn cô ta, hỏi: "Tống Nguyên, lấy được thuốc rồi ư?"

Đối phương không trả lời.

Giữa bầu không khí lặng im, tiếng bước chân từ từ tới gần.

An Lạc cảm thấy bất thường, quay đầu lại thì đối diện với một đôi mắt đen sẫm trong veo.

"Ngài An, đến giờ tiêm thuốc rồi." Y tá nhẹ giọng nói, vươn tay ra, châm kim vào ống truyền dịch đã chuẩn bị từ trước đó.

Dáng người và diện mạo của cô ta cực kỳ giống Tống Nguyên, nhưng An Lạc lại nhạy cảm chú ý tới tay của cô ta —— Cũng là một đôi tay trắng trẻo gọn gàng sạch sẽ, không đeo bất cứ vật phẩm trang sức gì, cũng không sơn móng tay, chỉ là, ở eo bàn tay có một vết chai mỏng.

—— Đó là vị trị cầm súng.

An Lạc phát hiện điều bất thường, lập tức tóm lấy cổ tay cô nàng một cách chớp nhoáng. Anh ngẩng đầu nhìn cô ta, trầm giọng hỏi: "Cô là ai?"

Cô ta cũng không mảy may lúng túng chút nào, khuôn mặt hạ khẩu trang xuống cũng không thấy rõ biểu cảm, nhưng ánh mắt lại vô cùng bình tĩnh, "Tống Nguyên đi toilet, tôi giúp cô ấy mang thuốc đến." Đột nhiên chuyển đề tài, "Ngài An, kim tiêm trên tay anh lỏng ra rồi." Nói xong liền cúi xuống, kéo tay An Lạc, dán băng dính cố định lại một chút, sau đó cô ta mỉm cười, xoay người rời đi.

An Lạc nhìn bóng lưng cô ta nhanh chóng biến mất trước mặt, mở bàn tay ra, trong lòng bàn tay có một tờ giấy được gấp thành hình vuông cỡ bằng móng tay.

Đột nhiên vang lên tiếng cửa mở, An Lạc vội nhét tờ giấy vào trong tay áo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!