Chương 26: (Vô Đề)

Tối hôm đó, vì đã uống thuốc ngủ nên An Lạc ngủ rất say. Một đêm không mộng mị, cho đến 7h30 sáng ngày hôm sau theo đồng hồ sinh học mà tỉnh dậy.

Mở mắt ra, An Lạc phát hiện có một cánh tay xa lạ đang ôm lấy thắt lưng mình, còn tay kia thì bá đạo mà ôm ngang ngực…

Khi ngủ An Lạc có thói quen quấn chăn, trong khoảng thời gian này lại nằm chung một giường với An Trạch, An Trạch đều phải lấy thảm lông để đắp, mà tối hôm qua, hiển nhiên cậu không có thảm, có thể nửa đêm quá lạnh không có chăn đắp nên cậu mới vươn tay ra, ôm cả anh lẫn chăn như ôm một cái gối, cuốn trọn vào trong lòng.

Bị cậu ôm chặt từ phía sau như một con gấu koala ôm cây, An Lạc không khỏi cứng người.

Cố sức kéo cái tay của cậu em đang vắt ngang ngực mình ra, An Lạc ngồi dậy, quay đầu lại, nhìn An Trạch nhắm mắt như đang ngủ rất ngon. An Lạc cũng chẳng muốn tính toán với cậu, cau mày ném cái chăn lên người cậu, sau đó vịn theo mép giường, gian nan trèo xuống xe đẩy, vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Đứng trước gương nhìn khuôn mặt của mình, hình như môi bị sưng đỏ một cách khó hiểu… Là do gần đây hay ăn mấy món nóng của An Trạch ư? Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày An Trạch đều dựa theo dặn dò của bác sĩ mà bổ sung dinh dưỡng cho anh, thần sắc của An Lạc cũng ngày càng khá lên.

An Lạc chạm lên đôi môi bị sưng nhẹ, rồi hất nước lạnh lên mặt.

Trở lại phòng ngủ, An Trạch đã rời giường, tinh thần cậu dường như rất tốt, đang lanh lẹ gấp chăn chiếu. Có thể do học trong trường quân đội nên đã hình thành được thói quen tốt, ngày nào sau khi rời giường cậu cũng gấp chăn ngay ngắn thành một cái hộp vuông vức rồi đặt lên đầu giường, sau đó xếp gối để lên trên. Không như An Lạc, trải thẳng ra cho xong chuyện.

An Trạch gấp chăn xong thì quay đầu lại, An Lạc chạm phải ánh mắt của cậu, chợt nhớ đến hình ảnh bị cậu ôm gọn vào ngực, lòng bất giác có chút mất tự nhiên, vội quay đi.

Ánh mắt. Ngược lại, An Trạch dường như không hề phát giác ra chuyện đó, bước tới trước mặt An Lạc, cúi xuống nhìn anh, khẽ hỏi: "Anh dậy sớm như vậy, tối hôm qua có ngủ ngon không?"

An Lạc gật đầu: "Ừm."

An Trạch nhìn đôi môi sưng đỏ của anh, khẽ mỉm cười.

An Lạc thấy cậu cười không duyên cớ, khó hiểu nhìn cậu, hỏi: "Tối qua cậu về lúc nào?"

An Trạch đáp: "Khoảng 12h."

An Lạc hỏi tiếp: "Là đi chấp hành nhiệm vụ đúng không? Thuận lợi chứ?"

An Trạch nói: "Rất thuận lợi."

An Lạc gật đầu, "Vậy à."

Tuy rất muốn hỏi cụ thể quá trình nhiệm vụ của cậu ra sao, nhưng An Lạc vốn không quá quan tâm tới người khác, hỏi nhiều lại có vẻ dài dòng, vì vậy chỉ dùng một câu "Vậy à" để kết thúc cuộc trò chuyện.

An Trạch nói: "Anh không tò mò em đi chấp hành nhiệm vụ gì ư?"

An Lạc đáp: "Nếu là cơ mật quân sự thì không cần phải nói cho tôi biết."

An Trạch nói: "Lần này không phải là cơ mật. Nếu anh muốn biết, em có thể kể cho anh."

An Lạc ngẩng đầu nhìn cậu, "Vậy cậu kể xem nào."

Rõ ràng tò mò muốn chết lại giả vờ hờ hững không có hứng thú, An Trạch cực kỳ thích cái tính miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, mạnh miệng nhẹ dạ này của anh, không nhịn được mà mỉm cười, giải thích: "Tối hôm qua cảnh sát nhờ chúng em hiệp trợ, theo dõi và chặn đường một chiếc máy bay buôn lậu ma túy trên không."

Buôn lậu ma túy?

An Lạc khẽ nhíu mày, anh cũng không xa lạ gì với thứ này, vì kiếp trước trong giới xã hội đen An gia cũng buôn bán thứ này, sau khi cha qua đời, anh trai thoái ẩn, An Lạc cũng dần xa rời xã hội đen, sau đó mang một khoản tiền lớn sang Vancouver kinh doanh đứng đắn. Không ngờ qua nhiều năm như vậy, những kẻ buôn ma túy vẫn khiến cảnh sát phải đau đầu, giờ còn dùng cả máy bay tư nhân để vận chuyển, đúng là càng ngày càng tinh vi.

An Trạch tiếp tục nói: "Sau đó tổ chuyên án đặc biệt chạy tới hiện trường, quả nhiên tìm ra được gần nửa tấn ma túy, tên buôn lậu từ nước ngoài về nước kia đã phải vào tù, nhưng hiện giờ vẫn chưa có manh mối nào về tập đoàn buôn lậu trong nước, cảnh sát vẫn đang tiếp tục điều tra."

Thấy An Trạch lúc nhắc tới hai từ "ma túy" thì tỏ ra ác cảm rõ rệt, lòng An Lạc đột nhiên có chút phức tạp.

Nếu cậu ta biết anh cậu ta trước đây cũng từng là xã hội đen nhơ bẩn, liệu cậu ta có cảm thấy căm ghét không?

Có điều, chỉ cần không nói ra thì mọi người trong gia đình sẽ không bao giờ biết được bí mật này. Có lẽ làm như vậy là có phần ích kỷ, nhưng so với việc để bọn họ biết được rằng An Lạc – người thừa kế của một thế gia trong xã hội đen – đã trùng sinh vào thân thể này mà nói, thì thà để cho họ tin rằng An Lạc chỉ là bị mất trí nhớ, như vậy sẽ tốt hơn với tất cả mọi người.

An Lạc nhanh chóng áp chế nỗi bất an xuống đáy lòng, quay người nói: "Tôi đói rồi, ăn sáng được chưa."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!