Những tia nắng của buổi ban mai đầu tiên xuyên qua tấm rèm rọi vào trong phòng, chiếu lên khuôn mặt với đường nét cứng cỏi và lạnh lùng của một người đang nằm ngủ say trên giường.
Đó là một người con trai vô cùng tuấn tú, chiếc mũi thẳng và đôi môi mỏng tạo cho khuôn mặt của cậu thêm sự chín chắn, quyến rũ và đầy khêu gợi, chỉ là khuôn mặt ấy quá mức lạnh giá, cho dù đang ngủ say mà nét mặt vẫn căng thẳng, cảm tưởng như bị bao phủ bởi một lớp keo.
Cho dù là ánh nắng của buổi ban mai, cũng không thể cho cậu một hơi thở ấm áp.
Ngón tay nhợt nhạt nắm chặt chăn, bởi vì cố sức quá mức mà mạch máu dưới mu bàn tay cũng hằn rõ, ấn đường khẽ cau lại, dễ dàng nhận thấy là cậu đang gặp ác mộng khủng khiếp, thậm chí bờ môi bị hàm răng cắn chặt cũng lưu lại một loạt dấu răng nhàn nhạt.
Đột nhiên tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên chói tai, An Lạc giật mình tỉnh giấc hoàn toàn.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ báo thức trên tường, lúc này đã là 7h sáng, hôm nay ở công ty còn có một cuộc họp quan trọng cậu cần đến dự. An Lạc ngồi dậy xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, khoác áo ngủ vào phòng tắm, nước lạnh hất lên mặt, cắt bỏ ký ức về cơn ác mộng trong đầu, sau đó dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt.
Tiện tay lấy áo sơmi màu đen treo trên mắc, cẩn thận cài cúc áo rồi thắt caravat, cả người sáng bừng hẳn lên, cậu đã hoàn toàn biến thành một thương nhân hoàn mỹ.
Trong gương là một người đàn ông tuấn tú còn trẻ, thần thái hồng hào, không còn bất kỳ một quan hệ nào với An Lạc cô đơn một mình đứng hút thuốc trước cửa sổ khuya hôm qua.
An Lạc nhìn gương, sửa sang lại một chút y phục, lúc này mới xoay người xuống phòng ăn.
An Dương đang ngồi đọc báo, hình ảnh anh vừa cắn bánh mì vừa mỉm cười đọc tin tức mang lại cho người khác một cảm giác ấm áp đặc biệt của một người đàn ông của gia đình. Ánh mặt trời vừa lúc chiếu lên người anh, cả người anh được tô phủ bởi một màn ánh sáng trắng, dường như bất chợt trở nên chói mắt.
Đã nhiều năm trôi qua như vậy, ngỡ tưởng tâm đã lặng sóng gợn nước, nhưng mỗi lần nhìn thấy anh thì trái tim cậu lại không kiềm chế được mà thít chặt lại, nó đã biến thành một phản xa có điều kiện không thể kiểm soát nổi, trở thành một thói quen và bản năng mất rồi.
An Lạc lặng im đứng nguyên trong chốc lát, dời tầm mắt khỏi người anh, hít thật sâu rồi mới mở miệng: "Anh, chào buổi sáng."
An Dương ngẩng đầu, mỉm cười với cậu, "Qua ăn sáng đi."
An Lạc cúi đầu đi tới bàn ngồi xuống chỗ bên cạnh, cầm chiếc bánh mì đã được chuẩn bị ngon lành, chấm sữa rồi cắn một miếng — Chiếc bánh được nướng rất ngon, sữa nóng hổi vừa mới được hâm nóng. An Dương quả thực là một người rất dịu dàng cẩn thận, chỉ có điều, sự dịu dàng ấy mới xuất hiện từ thời điểm Tô Tử Hàng ra đi năm đó…
Nhớ tới cái tên Tô Tử Hàng này, trái tim An Lạc trào lên một cảm giác đau đớn, cậu vội vàng đè nén mọi suy nghĩ ngổn ngang trong đầu xuống tận đáy lòng.
Bầu không khí có phần gượng gạo, An Lạc bèn tìm đề tài bắt chuyện: "Anh à, anh đang đọc tin tức gì vậy?"
An Dương vẫn cầm tờ báo trong tay, nghe An Lạc hỏi liền mỉm cười giơ tờ báo ra, chỉ vào tiêu đề: "Thiệu Vinh và bố nó cùng tham gia một dự án nghiên cứu cấy ghép nội tạng người, đang học y khoa ở Luân Đôn mà đã tự mình đứng lên tranh luận, thằng bé này thế mà rất có tiền đồ."
Thiệu Vinh mà An Dương nhắc đến là cháu trai ngoại của hai người, bố nó – Thiệu Trường Canh – là một thiên tài khoa ngoại, vì ảnh hưởng bởi người bố mà Thiệu Vinh cũng đi theo con đường y khoa này, hiện đang thực tập tại bệnh viện gia đình chỗ bố mình ở bên Anh Quốc.
An Lạc cúi đầu nhìn tờ báo, quả nhiên là bức hình Thiệu Vinh đang cầm mic diễn thuyết, trong trí nhớ nó là thằng bé hay khóc lóc, vậy mà hôm nay đã có phong độ của một thanh niên nhanh nhẹn.
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt, cậu và An Dương đã là anh em hơn 20 năm.
Năm tháng tựa hồ cũng không lưu lại nhiều vết tích trên người An Dương, giờ đây, nhìn thoáng qua anh vẫn còn trẻ như lúc trước, khuôn mặt vẫn mang theo nụ cười ấm áp như xưa, một người đàn ông độc thân trong thời kì hoàng kim, người theo đuổi có thể xếp thành một hàng dài trên đường phố, vậy mà anh không còn yêu ai nữa. An Lạc biết, từ lâu trong trái tim, người anh yêu duy nhất là Tô Tử Hàng, người đã chôn sâu dưới bia mộ lạnh lẽo vào năm hai mươi ấy.
Im lặng thật lâu, sau An Lạc mới thấp giọng cất tiếng: "Ngày giỗ của Tử Hàng… là ngày mai ạ?"
Vẻ mặt của An Dương vẫn bình tĩnh, trả lời: "Ừ, anh định tính chiều hôm nay mua vé máy bay, về nước thăm cậu ấy."
An Lạc nói: "Đi cùng nhau nhé, vừa đúng lúc em cũng muốn đặt vé máy bay về nước."
An Dương thắc mặc ngẩng đầu lên, "Em về có việc gì vậy?"
An Lạc thấp giọng: "Nơi cư trú của tổ tiên An gia sắp bị phá bỏ và dời đi chỗ khác, có chút vấn đề cần phải về để xử lí."
An Dương đã biết bèn gật đầu, "Vậy được rồi, vé máy bay giao cho em đặt nhé."
An Lạc đáp: "Vâng, anh yên tâm."
***
Đúng 8h sáng tới công ty, đi thang máy lên phòng làm việc trên tầng 20, cô trợ lí trẻ đẹp Lisa đã đến từ sớm đang đứng chờ, vừa thấy An Lạc thì mỉm cười đón đầu, "Chào buổi sáng, tổng giám đốc An."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!