"…" Trong nháy mắt khi đôi môi tiếp xúc, phía sau lưng An Lạc liền cứng đờ, anh lập tức nghiêng đầu tránh đi.
Tuy chỉ đụng chạm một phần, nhưng cảm giác chân thực khi đôi môi đó chạm vào vẫn còn vương lại rất rõ ràng bên môi, đôi môi nóng rực cùng hơi thở cương nghị thuộc về quân nhân của An Trạch thậm chí còn khiến hô hấp của An Lạc như ngưng lại.
An Lạc là một người mắc bệnh sạch sẽ, kiếp trước cũng chưa từng chân chính chạm môi với ai, anh cảm thấy sự tiếp xúc thân mật này rất buồn nôn, hơn nữa trong lòng vẫn luôn thầm mến An Dương, lại càng không thể chấp nhận việc chạm môi với người khác.
Không ngờ, dưới tình huống như thế này mà lại hôn cậu em trai An Trạch, An Lạc cực kỳ xấu hổ, vội vàng cứng ngắc dời đường nhìn.
Vậy mà An Trạch vẫn tỏ ra rất điềm tĩnh, cậu mỉm cười, tiếp tục câu chuyện lúc nãy, hỏi: "Anh phát hiện ra điều gì?"
An Lạc vờ bình tĩnh, nói: "Ừm, tôi phát hiện, khung ảnh trên bàn tôi đã bị mở ra, cậu không tin có thể mở ra, xem bên trong rốt cục có máy nghe trộm hay không."
An Trạch im lặng trong chốc lát, gật đầu, "Em rất vui vì anh có thể tín nhiệm em, hơn nữa còn nói cho em biết bí mật này." Thoáng dừng lại, tựa hồ mang theo chút vui đùa mà hỏi, "Anh không sợ máy nghe trộm là do em lắp đặt sao?"
An Lạc nói: "Tôi tin tưởng vào ánh mắt của mình."
Vì muốn để cho người nhà an tâm mà ngay cả chuyện mình bị điều đến căn cứ không quân cũng giấu diếm, một quân nhân không màng đến nguy hiểm tính mệnh mà chấp hành nhiệm vụ khó khăn như vậy, cậu em tư An Trạch quanh năm suốt tháng rất ít khi ở nhà, phẩm hạnh xem ra cực kỳ chính trực, An Lạc tin tưởng cậu ta sẽ không thực hiện loại chuyện giết người chiếm đoạt tài sản như thế này.
Theo như lời cậu ta nói, thân là một quân nhân, cậu ta có tín ngưỡng và nguyên tắc của mình. Nếu cậu ta thực sự cảm thấy hứng thú với tài sản của An gia thì sẽ không vào trường quân đội, bởi một khi đã trở thành quân nhân thì nhất định phải chấp nhận sự quản lý của quân đội, xuất ngũ tham gia thương nghiệp đã khó, giờ sẽ càng thêm trắc trở.
Tuy cho tới bây giờ, An Lạc chưa thể dành hoàn toàn sự tín nhiệm của mình cho cậu em tư này, nhưng trong số mấy người em trai, nếu đem so sánh với nhau, An Trạch chắc chắn là người đáng tin cậy nhất. An Lạc cũng hy vọng mình sẽ không nhìn lầm.
Nhìn sườn mặt không chút biểu cảm của anh trai, An Trạch im lặng một lúc lâu, đột nhiên tiến gần đến tai anh, thấp giọng: "Anh, ban nãy hình như mới hôn em."
"…" An Lạc cứng mặt không nói được lời nào, bởi vì xấu hổ mà tai chậm rãi biến thành màu đỏ.
Quá trình làn da trắng nõn dần biến thành màu đỏ đều được thu hết vào tầm mắt của An Trạch, nhìn vẻ mặt kéo căng xấu hổ của anh trai, An Trạch không kiềm được mỉm cười, "Không sao đâu, đừng để tâm."
Nói xong liền đứng dậy, đẩy xe lăn của An Lạc ra ngoài cửa, "Đi ăn trưa thôi, anh."
***
An Trạch đẩy An Lạc tới trước bàn ăn, rồi xoay người xuống nhà bếp. Một lát sau, cậu bưng một mâm thức ăn đẹp mắt lên, tất cả đều là đậu Hà Lan, các loại nấm xào thông thường, nhìn cực kỳ thanh đạm ngon miệng.
An Lạc kinh ngạc phát hiện, đây đều là những món anh thích ăn, tuy không thèm ăn, nhưng nhìn tất cả các món trên bàn đều là món khoái khẩu của mình, tâm tình An Lạc cũng tốt lên rất nhiều, liên quan đến ăn uống dường như thấy khá hơn.
An Trạch bày món xong, xoay người xuống nhà bếp bưng một bát canh to mang lên. Nhân lúc cậu xuống lấy cơm, An Lạc có chút hiếu kỳ bèn cầm thìa khẽ khuấy lên, thấy trong bát canh có xương và đậu, là canh xương thịt lợn hầm đậu mình thích nhất, có lẽ vì đã được hầm rất lâu nên bát canh có mùi vị rất thơm.
An Trạch nhanh chóng mang cơm lên, đơm cho An Lạc một bát, nhìn bát canh có dấu vết bị khuấy lên, bèn hỏi: "Anh muốn ăn canh trước?"
An Lạc bình tĩnh nói: "Sao cũng được."
Trong bụng tự nhiên muốn ăn canh trước, nhưng An Lạc không có thói quen nói ra.
An Trạch dường như nhìn thấu tâm tư của anh, khẽ mỉm cười, lấy muôi múc một bát canh đưa đến trước mặt An Lạc, "Đây anh, nếm thử chút xem."
An Lạc cầm thìa thử mấy ngụm, mùi vị còn ngon hơn so với tưởng tượng. Cũng chẳng biết có phải do sau khi trùng sinh mà tâm tình anh lúc nào cũng không tốt, mấy ngày nay ăn cái gì cũng thấy không thích, nhưng bát canh xương hôm nay quả thực được hầm rất ngon, rõ ràng đầu bếp lúc hầm canh đã phải mất rất nhiều suy nghĩ.
An Lạc húp vài thìa, cảm thấy dạ dạy ấm áp hơn, quả thực là hưởng thụ. Cúi đầu chuyên tâm uống, bát canh nhanh chóng được ăn hết. Dùng khăn tay lau nước canh còn sót lại trên môi, An Lạc quay đầu sang hỏi: "Hôm nay đổi đầu bếp sao?"
Anh nhớ rõ mùi vị có chút mặn của thức ăn hôm qua khi cùng ăn với bố, nhất là canh cá, An Lạc cảm thấy rất ngấy, dưới ánh nhìn từ ái của An Úc Đông mới đành miễn cưỡng uống một bát. Hôm nay thức ăn thanh đạm ngon miệng hơn, không giống như được làm ra từ tay một người.
An Trạch không trả lời thẳng câu hỏi của anh mà hỏi lại: "Anh thích canh này ư?"
An Lạc đáp: "Ừ, rất ngon."
An Trạch mỉm cười, "Vậy hôm nào em lại nấu cho anh nhé."
An Lạc kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu, "Đây là đồ cậu nấu?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!