Chương 14: (Vô Đề)

Có lẽ do nhiệt độ điều hòa hơi thấp, đêm đó An Lạc không được ngủ ngon. Anh cảm thấy toàn thân có cảm giác lạnh buốt kỳ quái, cảm giác lạnh buốt đó cho dù có đắp kín chăn cũng chẳng thể giảm bớt được. Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, trước mắt anh đột nhiên xuất hiện rất nhiều hình ảnh kỳ lạ.

Người phụ nữ trong tấm ảnh trở nên chân thực trong giấc mơ, nụ cười ấm áp thân thiết, cười tủm tỉm vẫy tay với An Lạc, "Tiểu Lạc Tiểu Lạc, mau tới đây chụp anh đi, bên này bên này." Tiểu Lạc trong giấc mơ rất không bằng lòng đi tới, vẻ mặt ấm ức bị bà nắm tay, nhéo mặt, vò đầu, bày ra đủ loại tư thế lạ lùng để chụp ảnh.

Cảnh trong mơ rất lộn xộn, những hình ảnh đầy xa lạ về người phụ nữ kia đột nhiên biến mất, thay vào đó là ánh mặt trời xán lạn của vùng ngoại ô, thịt bò nướng thơm ngào ngạt, bàn tay ấm áp của người phụ nữ dắt tay An Lạc nhỏ tuổi… Cuối cùng hình ảnh dừng lại ở cảnh xe hơi trở mình lao xuống sườn núi, nổ bùm, anh nghe thấy tiếng kêu bỏng rát của An Lạc nhỏ tuổi kia —— Mẹ —— Mẹ ơi!!

An Lạc đột nhiên giật mình tỉnh giấc, bật dậy, sau đó đối diện với một đôi mắt đen sẫm.

"Anh làm sao vậy?" An Trạch ngồi cạnh giường, vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên trán An Lạc.

"Không có việc gì, chỉ là ác mộng thôi." An Lạc nghiêng đầu tránh tay cậu, tay nắm chặt trong chăn mà thở dốc, cảnh tượng đáng sợ trong mơ khiến sắc mặt anh hơi tái nhợt mất tự nhiên, quần áo cũng cực kỳ lộn xộn, tất cả khuy áo đều bị tuột, lộ ra khuôn ngực trắng nõn.

An Trạch dường như đang đăm chiêu mà nhìn anh mặt tái nhợt thở gấp, ánh mắt dần trở nên trầm lắng.

Sau một lúc lâu, cuối cùng An Lạc cũng bình tĩnh trở lại, chế ngự được trái tim đang đập kịch liệt của mình, vừa cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện vạt áo của nửa người trên đang lộn xộn, gần như trần trụi – không che đậy, mà tầm mắt của An Trạch đang…

Tuy đều là nam giới, nhưng sáng sớm đã bị người khác thấy mình ở trần vẫn khiến An Lạc hơi xấu hổ, anh giận tái mặt nói: "Về sau trước khi vào phòng tôi xin hãy gõ cửa, đây là phép lịch sự cơ bản nhất đấy."

An Trạch thấp giọng: "Em gõ rồi, nhưng anh không nghe thấy."

"…" An Lạc mặc kệ, muốn xoay người xuống giường thì lại bị An Trạch nhẹ nhàng bắt lấy tay.

"Vết thương trên người anh là sao vậy?" An Trạch chỉ vào vài đường sẹo nhợt nhạt chỗ bụng dưới An Lạc.

Khi tỉnh lại An Lạc đã nằm trong phòng bệnh, trước ngực và bụng đều có những vết roi nghiêm trọng, mỗi ngày nằm viện phải rửa sạch vết thương bằng thuốc, trải qua một thời gian trị liệu, vết thương đến hiện giờ cơ bản đã khép lại, nhưng vẫn để lại vết sẹo màu hồng nhạt rõ rệt, dưới làn da trắng nõn, trông lại càng rõ hơn.

An Lạc cúi đầu nhìn vết sẹo dưới bụng, nhíu mày nói: "Tôi không nhớ rõ, có lẽ lúc bắt cóc bị đánh."

Con ngươi An Trạch khẽ co rụt lại, im lặng trong chốc lát, rồi cậu vươn tay, nhẹ nhàng chạm lên vết thương, "Còn đau không?"

An Lạc thản nhiên nói: "Đổi lại là cậu, cậu có chú ý đến chút vết thương nhỏ này không?"

An Trạch không nói gì, vẻ mặt cũng đã nói ra đáp án.

An Lạc nói: "Tôi cũng không."

Là đàn ông, trên người có vài vết thương nhỏ thì chẳng có gì đáng phải để bụng, An Lạc hoàn toàn không quan tâm tới những vết sẹo này. Kiếp trước đã có rất nhiều lần anh bị dao nhọn đâm trúng, vết thương còn kinh khủng hơn thế này. Có một lần ra ngoài gặp tập kích, đùi anh bị đạn bắn trúng làm máu tươi chảy ròng ròng, anh cắn răng xé quần áo của mình để băng bó đùi phải, móc súng ra bắn chết mấy tên sát thủ kia, sau đó kéo theo chiếc đùi phải bị thương, bò lên xe, chạy thoát thân suôn sẻ.

Vết roi giờ đây, với anh mà nói chẳng qua chỉ là một vết cỏn con.

An Lạc cúi đầu cài lại khuy, tuy ánh mắt của An Trạch khiến anh có chút không quá tự do, nhưng anh vẫn nhanh chóng phớt lờ cảm giác khó chịu khi bị nhìn chăm chú đó… Vén chăn lên ngồi trên giường, nhìn An Trạch nói: "Đưa tôi đi toilet, tôi muốn rửa mặt."

An Trạch thấy giọng điệu của anh giống như mệnh lệnh, không nhịn được khẽ cong khóe môi, hai cánh tay vươn ra nhẹ nhàng ôm lấy anh, đặt anh lên xe lăn vừa mang đến, đẩy vào toilet.

An Lạc nói: "Cậu có thể ra ngoài trước."

An Trạch không đi.

An Lạc nhìn cậu, "Nếu có hứng thú, cậu cũng có thể đứng quan sát quá trình tôi đánh răng."

An Trạch gật đầu. mịe, thằng biến thái ; DD

Sau đó cậu thực sự đứng lại, vẻ mặt chính trực quan sát An Lạc đánh răng, giống như đang quan sát một trận diễn tập quân sự nghiêm túc.

An Lạc phớt lờ cậu, quay đầu đánh răng rửa mặt, chải đầu xong mới mở miệng nói: "Đưa tôi xuống lầu."

"Vâng." An Trạch nghiêm trang bước tới, cúi xuống ôm anh lên, lúc tay vòng qua chân thì đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Hình như hôm nay anh không ngại chuyện em bế anh xuống lầu?"

An Lạc nói: "Bởi vì tôi không muốn giống zombie dùng tay bò xuống lầu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!