Tàu hàng phòng bếp nằm ở cuối khoang thuyền.
Lucas đẩy cửa đi vào, đúng lúc bây giờ đang là thời gian ăn tối, nhà ăn cực kỳ bận rộn. Đầu bếp chính liếc mắt nhìn hắn một chút nói,
"Tại sao bây giờ mới đến? xe ăn đẩy ra ngoài đi.".
A, được rồi!.
Tuấn đi qua đó, đột nhiên để ý đến góc bếp.
Một tỷ tỷ cao tầm Mét Bảy với mái tóc đen buộc gọn lại sau đầu, cùng với khuôn mặt nhỏ như búp bê, nhìn qua thì khoảng 18 hoạc 19 tuổi cũng được gọi là một nữ thần a, lão cha của hắn là hoa hoa công tử thì nữ thần như nào hắn chưa thấy, tui là hắn không thích làm hoa hoa công tử như lão cha nhưng ngắm nhìn mỹ nữ thì ai không thích.
"Oa, chủ bá, đó là nữ thần, cầu chủ bá xin cho ta in4 của nàng.".
"Chủ bá bị rơi vào hố nữ thần, hu hu hu.".
Lucas thu hồi ánh mắt, đem trên bàn đồ ăn để lên chiếc xe đẩy.
"Em trai gì đó ơi, chị nghe nói dự báo trên biển sắp có bão, mọi người đều đang kiểm tra các container, nên em mang cơm lên dùm chị nha." Nữ đầu bếp một bên thuần thục xào rau, một bên vừa cười vừa nói.
Giọng nói như những cơn gió xuân mang theo mùi hương nhè nhẹ của hoa cỏ khiến đầu óc sau lâu ngày căng thẳng như được chữa lành.
A, vâng ạ..
Lucas gật gật đầu, liền lấy hết đồ ăn bầy vào trong xe đẩy.
"À đúng rồi tỷ tỷ, bão táp khi nào đến vậy ạ, sẽ rất nghiêm trọng sao?" Lucas hỏi.
Sinh tồn trò chơi chẳng lẽ chính là t·ai n·ạn trên biển?.
"Là có một chút lớn, nhưng không cần sợ đâu, chị hỏi thử thuyền trưởng rồi." Tỷ tỷ vừa nói vừa lau dọn bếp,
"Thuyền hàng chúng ta lớn như này nên không sao, trọng lượng tầm mấy nghìn tấn, xảy ra chuyện phần trăm còn thấp.".
Hắn thì sợ nhất loại này tự tin.
Tuấn khóe miệng có chút dật dật, cảm giác t·ai n·ạn trên biển chắc tám chín phần mười.
Sau khi mang suất ăn đưa cho hết mọi người ở trên boong tàu, còn một suất liền là cháu của trưởng tàu còn đang nghỉ ngơi ở trong phòng, Lucas đem cửa phòng mở ra, trong phòng một màu đầy u tối, có một mùi h·ôi t·hối như mùi động vật c·hết lâu ngày sộc lên mũi khiến hắn phải lấy tay che lên mũi.
Ngày hôm qua hắn tới dọn còn bình thường, hôm nay lại khiến hắn có cảm giác lạnh gáy.
"Ca ca, Ta đến đưa cho ngài thức ăn.".
Hắn định mở đèn trong phòng ra thì trong phòng lập tức vọng ra một tiếng đầy khàn khàn
"Lập tức tắt đèn ngay!".
Lucas cả người giật nảy lên, bị bên trong giọng nói dọa sợ, lập tức đem đèn tắt đi, rồi đi nhẹ nhàng từng bước đến trước cửa, đứng ngoài phòng của hắn.
"Ngài không có việc gì chứ?"
Lucas hỏi.
"Không có việc gì, ta chỉ là cảm giác mắt không được tốt." Toàn thanh âm có chút kì quái.
"Hẵy đưa đồ ăn vào đây cho ta.".
Lucas nhìn lại hộp đồ ăn còn lại, chần chờ một lát, không hiểu tại sao trong lòng của hắn lại có cảm giác không nên đi vào.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!