Cái kéo lại của Dương khiêm mới làm Tuấn Phương bình tĩnh lại đôi chút, theo hướng của hắn chỉ nhìn qua, có vài người nằm ở trên hành lang nhìn về phía hai người, cặp mắt lộ ra chút vẻ khó hiểu.
"Ha ha, ta đây chỉ là nóng tính quá, mọi người cứ nghỉ ngơi tiếp đi." Hai người không hẹn mà cùng nhau rời khỏi nơi đấy.
[[ Ha ha ha, 3,5 Jack mà muốn ở lại sao, còn không đủ cho ta tiền ăn một tuần nữa ]]
[[ Mới đầu tưởng đâu gặp thổ hào a, ai ngờ lại vừa xấu vừa nghèo ]]
[[ Ta nguyện trả 10,000$ để được ở chung nhà với chủ bá một ngày ]]
[[ Ngươi tưởng cái gì a, ta trả 20,000 ]]
[[ Không cần phải ra giá, ta nguyện trả 50,000 ]]
[[ Chủ bá có gì hơn ta chứ, được mỗi cái mã ]]
[[ Lầu trên nói rất đúng, người đang ở tầng mặt đất còn chủ bá đã là vị tinh tú lấp lánh trên bầu trời rồi ]]
Mấy mưa đạn khen hắn sắp lên cả bầu trời như này mà Lucas không thấy được, nếu mà hắn thấy thì chắc chắn phải ngửa mặt lên trời mà cười lớn.
Cứ như vậy mà an nhàn vượt qua mười chín ngày, mưa to đã liên tục trong 16 ngày.
Lầu 4 đã bị ngập một nửa.
Lucas điện thoại đã không còn pin, hoàn toàn chặt đứt với bên ngoài tin tức.
Bất quá chính phủ tin tức vẫn ngày qua ngày một bản tin không có đổi mới, cuối cùng một cái tin tức là thông báo nguy hiểm t·hiên t·ai ở mức báo động, đỏ kêu gọi mọi người chuẩn bị sung túc đồ ăn, nỗ lực tự cứu chính mình.
Hướng lên trên dọn đồ người càng ngày càng nhiều, người cùng vật phẩm tất cả đều chồng chất ở trên hành lang, chen chúc đến mức không có chỗ để đặt chân.
Rầm Rầm Rầm.
Cửa phòng lại bị gõ vang.
Lucas không định mở cửa, mở ra tấm băng dính bị hắn dán trên mắt mèo hướng ra phía ngoài xem.
Một cái tiểu hài tử bị đại nhân ôm, thông qua mắt mèo hướng hắn vẫy tay.
Lucas môi hơi nhấp, ngón tay ở trên thanh cửa sờ sờ, đang chần chừ suy nghĩ dữa mở cửa cùng không mở cửa.
Lucas nhìn tiểu hài tử phía sau đại nhân, cuối cùng không có mở cửa.
Một lần nữa che lại mắt mèo, kiểm tra lại một chút khoá cửa.
Hắn lúc trước tui là có diết rất nhiều người, nhưng bọn hắn tất cả đều là có tội, với cả nếu hăn không diết bọn khủng bố thì người bị diết chính là hắn cùng Tony.
[[ Chủ bá đây có phải là quá nhẫn tâm không, bọn chúng còn là những đứa trẻ mà ]]
[[ Không ngờ ta lại xem một người nhẫn tâm máu lạnh như ngươi ]]
[[ A, thánh mẫu online, các ngươi thích làm người tốt như vậy thì bán nhà đi quyên góp cho người nghèo, có rất nhiều đứa trẻ bí bố bỏ rơi đấy ]]
[[ Ha ha ha, chủ bá là người thật, còn mấy người này chỉ là NPC mà thôi, nếu chủ bá cứu họ rồi bị họ đâm lưng thì sao? ]]
Phòng phát sóng đang chia thành hai luồng ý kiến, người thì muốn cứu bà lão cùng đứa trẻ đó, người thì muốn chủ bá mặc kệ họ.
Nhìn thấy mưa đạn chia thành hai phía Lucas chỉ có thể giải thích một chút.
"Ta mà cứu họ thì chỉ sợ không biết rõ lòng người như thế nào mà thôi, ví dụ chân thật nhất là Trương Dương ở trò chơi lần trước đó, may lúc đó ta nhanh tay chứ nếu chậm chút nữa liền làm mồi cho tang thi rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!