Tang thi nói khó nghe một chút chỉ là từng cái t·hi t·hể, chúng nó sẽ không bơi lội, toàn thân cứng đờ cũng khó có thể bay tới nơi này. Cho dù có một hai con có thể bay tới nơi này thì cũng không có gì lo lắng.
Thân thể của Amery càng ngày càng chuyển xấu, v·ết t·hương vẫn cứ rỉ huyết không ngừng, hơi thở càng ngày càng yếu, mồ hôi lạnh thấm ướt trên trán.
"Thúc thúc không có làm sao a," Emma ngồi bên cạnh có chút lo lắng mà nhìn về phía Lucas.
"Chỉ mong có thể qua a, còn lại 1 giờ nữa thôi," Lucas dùng băng gạc cố gắng dữ chặt lấy v·ết t·hương nói.
Khi hai người còn đang thay nhau giúp Amery thay băng, bỗng nhiên từ phía khoang thuyền vang lên âm thanh nổ lớn làm mặt biển có chút gợn sóng.
Emma giật mình, quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng động. Cả hai người không hẹn mà đồng loạt dõi mắt về phía thuyền hàng. Một cột khói đen đặc cuồn cuộn bốc lên, kèm theo ánh lửa đỏ rực cháy sáng cả một góc trời.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
Emma hỏi, giọng đầy khó hiểu.
Chưa để họ kịp suy nghĩ nhiều, bầu trời vốn đang u ám bỗng tối sầm lại, chỉ còn lộ ra mặt trời đỏ hoe như máu.
Từ giữa ngọn lửa cùng khói đen, một bóng hình cao lớn dần dần bay lên.
Đó là một người, hoặc ít nhất là hình dạng giống con người. Cơ thể hắn phủ đầy máu khô, từng giọt nhỏ xuống như mưa đỏ. Mái tóc bạc óng ánh, lấp lánh ánh kim loại khi ánh sáng đỏ của mặt trời chiếu lên.
Trên lưng hắn là một đôi cánh lớn, mỗi sợi lông vũ đều như lưỡi dao sắc nhọn, phản chiếu ánh sáng chói mắt.
Đôi mắt hắn rực đỏ, tỏa ra sát khí ngùn ngụt, dường như có thể xuyên thấu tâm can bất kỳ ai đối diện.
Cả người lơ lửng giữa không trung, đôi cánh đập nhè nhẹ tạo ra tiếng rít lạnh người. Bóng dáng hắn phủ dưới ánh trăng đỏ như máu, đầy uy nghiêm và kinh hãi, khiến cả không gian xung quanh như bị áp đảo bởi sự hiện diện của hắn.
Emma cùng Lucas đứng c·hết lặng tại chỗ, cơ thể cứng đờ như bị đóng băng, ngay cả hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Đó là… cái quái gì?
Emma run rẩy hỏi, giọng gần như không thành tiếng.
Lucas nuốt khan, cảm giác toàn thân lạnh toát, bàn tay theo bản năng siết chặt chuôi đao.
"Có thể là… tang thi biến dị."
Bóng người ấy, tựa như hiện thân của thần c·hết, chậm rãi quay đầu về phía hai người, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng, khiến trái tim cả hai người đập thình thịch trong lồng ngực.
Từng tiếng rít gào của gió như tiếng khóc thét của quỷ dữ vang lên, hòa lẫn với âm thanh sóng biển đập vào thuyền, khiến cả không gian càng thêm hỗn loạn và đáng sợ.
Sóng biển bắt đầu dâng cao, từng con sóng đen ngòm như muốn nuốt chửng cả con thuyền nhỏ bé mà ba người đang bám trụ.
[[ Đó là Dung Khiêm a ]]
[[ Oa, đúng là dung khiêm ]]
[[ Nhưng sao có thể bay a ]]
[[ Đừng có nói là Khiêm ca biến thành tang thi nha ]]
[[ Tại chủ bá không cứu ảnh, chó má chủ bá đi c·hết đi ]]
[[ Cần tìm gấp thông tin chủ bá, cần gửi lưỡi lam ]]
[[ Các ngươi nghĩ cái gì vậy, bị nhiễm là gio hắn kém thôi chứ nói cái gì ]]
[[ A, ở đây toàn phật Online a, thích thì các người đi mà cứu chứ đừng ép buộc đạo đức ai cả ]]
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!