Chương 23: Chuyến tàu cuồng loạn (20)

[[ Sao ta cảm giác cái mũi cứ chua chua. ]]

[[ Ai vừa nãy nói Amery sẽ không cứu chủ bá đâu ra đây. ]]

[[ Ta nguyện lấy hai mươi năm tuổi thọ của người yêu cũ để xim cho cả ba người an toàn. ]]

[[ Lầu trên hơi ác nha, ta nguyện lấy năm mươi năm tuổi thọ của người yêu cũ. ]]

Dữa trưa.

Trời mưa to như chút nước, càng ngày rơi xuống càng lớn.

Rầm, rầm, rầm.

Nước mưa rơi tí tách xuống mặt thùng container, từng giọt hòa vào nhau tạo thành âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh mịch. Trên bề mặt kim loại, những vệt nước loang lổ chảy dài xuống, tụ lại thành những bãi nhỏ xung quanh.

Cơn mưa không ngớt, từng hạt mưa như đang nhảy múa, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ bầu trời xám xịt. Bốn phía xung quanh, mặt đất đã biến thành những vũng nước lớn hoà quyện lấy huyết cùng mủ dịch làm tăng thêm vẻ u ám cùng lạnh lẽo cho khung cảnh.

Amery ngồi tựa lưng vào vách container, mệt mỏi thở hổn hển. Emma thì cẩn thận đặt Lucas nằm xuống, ánh mắt tràn đầy cảnh giác nhìn xung quanh. Tiếng gào rú xa xa của đám tang thi dường như bị át đi bởi âm thanh của cơn mưa nhưng vẫn còn đó.

Dưới cơn mưa nặng hạt, cả ba người chỉ còn biết nương tựa vào sự che giấu của thiên nhiên để tồn tại. Tiếng mưa rơi át đi mọi âm thanh, làm tan biến mùi máu trên người của Lucas cùng Amery.

Emma cầm chiếc đèn pin soi đường phía trước, ánh sáng mờ nhạt rọi lên những thùng container đã hoen gỉ. Đôi mắt nàng chú ý đến những lỗ thủng rải rác trên bề mặt container. Ban đầu những lỗ thủng ấy chỉ nhỏ như ngón út nhưng giờ đây đã mở rộng đủ để một bàn tay chui qua.

Rống!

Tiếng gầm rú đột ngột vang lên từ phía sau, làm nàng giật mình quay lại. Tang thi từ bên dưới trèo lên nhưng ngay sau đó hai tiếng súng vang lên chấm dứt mọi nguy hiểm.

"Ngươi đứng đó thất thần làm gì?"

Amery cất giọng trách, khẩu súng vẫn còn b·ốc k·hói trong tay.

Emma khẽ rùng mình, lẩm bẩm,

"Tang thi bây giờ... sức lực càng ngày càng mạnh hơn."

Amery thoáng nhìn nàng, rồi quay lại dựng cây thang lên,

"Mặc kệ cái đó, trước tiên tìm cách leo lên đã."

Tàu hàng chất cao những thùng container như một ngọn núi nhân tạo. Nhưng không giống như mong đợi, chúng không được sắp xếp theo một quy tắc nào cả thậm chí có nhiều nơi chồng chéo không tạo được điểm tựa để trèo lên.

Phía trước là một thùng container cao hơn ba lớp, vị trí gần nhất để họ có thể tiến lên tầng cao hơn. Nhưng khoảng cách giữa các thùng lên đến bốn mét, chiếc thang ngắn ngủi hoàn toàn không thể chạm tới độ cao đó.

Emma đứng dưới nhìn lên, ánh mắt lộ rõ sự bất lực.

"Hiện tại làm sao bây giờ?" nàng hỏi, giọng có chút gấp gáp.

"Phải tìm cách lên cao hơn nữa," Amery đáp, ánh mắt không rời khỏi những thùng container phía trên.

"Ở đây quá nguy hiểm. Nếu không đủ cao thì chúng ta sẽ không an toàn."

Nói rồi, hắn kéo cây thang lại gần, đặt nó vào thùng hàng đối diện.

"Chú ý một chút, ta muốn mở cửa đối diện thùng container," Amery cất giọng, ánh mắt tập trung vào mục tiêu phía trước.

A? Emma sửng sốt, chưa kịp hiểu chuyện gì thì Amery đã dẫm lên cây thang, nhanh chóng tiến tới cửa thùng container.

Khóa vừa mở ra, một đàn tang thi từ bên trong lao thẳng về phía hắn như thác lũ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!