Chương 15: Chuyến tàu cuồng loạn (12)

Nghe được mấy lời này khiến những người xung quanh lập tức chú ý.

Ba người bên cạnh không hẹn mà cùng xích lại gần, ánh mắt dán chặt vào Dung Khiêm. Cả bốn người không hẹn mà cùng im lặng muốn biết hắn định nói cái gì.

Dung Khiêm khoé miệng có chút nhếch lên, trong mắt lóe lên tia khinh thường.

"Chúng ta là người chơi, làm sao có thể ở chung với mấy loại này được, Lợi dụng bọn chúng thêm vài ngày, rồi lấy hết lương thực tìm cách lên khoang tàu, thoát khỏi chỗ này."

Lời nói của hắn khiến cả bốn người có chút sợ hãi, sống lưng lạnh toát.

"Vậy có phải là quá nhẫn tâm không," thanh niên mập mạp có chút do dự nói.

Dung Khiêm liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc lạnh.

"Nhẫn tâm? Ngươi nghĩ thế giới này còn chỗ cho lòng từ bi à? Nếu ngươi không tàn nhẫn, người khác sẽ tàn nhẫn với ngươi. Giữa sống và c·hết, ngươi chọn cái nào?"

Hắn nhếch miệng, giọng mang theo chút chế giễu.

"Nếu ngươi muốn làm người tốt, thì cứ việc ở lại đây với bọn nó. Nhưng đừng quên, cái giá phải trả có thể là mạng sống của ngươi."

Lời nói của Dung Khiêm như giội một gáo nước lạnh lên mọi người, khiến không ai dám mở miệng phản bác. Thanh niên mập cúi đầu, nắm tay siết chặt, cũng không dám nói thêm lời nào.

Quay lại phía Lucas, hắn cẩn thận bưng ba tô mì còn b·ốc k·hói nghi ngút ra đặt lên một khung sắt tạm bợ mà bọn họ dùng làm bàn ăn.

Hương thơm của mì tỏa ra trong không khí, khiến cái bụng trống rỗng của cả hai người đều kêu lên khe khẽ.

"Thúc thúc, tỷ tỷ, nhanh lại ăn đi, mì đang còn nóng," Lucas nói, giọng mang theo chút quan tâm.

Cảm ơn nha, Lucas, Emma cùng Amery nói gần như cùng lúc, giọng có chút yếu ớt. Hai người cố gắng đứng dậy, từng bước chậm rãi đi lại phía bàn ăn.

Lucas nhìn cả hai người, mỉm cười nhẹ.

"Không có gì a, hai người mau ăn đi cho ấm bụng, còn lấy lại sức."

Emma cùng Amery không nói thêm lời nào.

Cả hai người cùng ngồi xuống, mỗi người cầm lấy một tô mì. Cả căn phòng chìm trong yên lặng, chỉ còn có tiếng xì xụp ăn mì cùng với tiếng nước mì nóng hổi.

Lucas ngồi xuống bên cạnh, nhấm nháp tô mì của mình. Hắn biết, dù chỉ là một tô mì đơn giản, nhưng trong hoàn cảnh như này, nó cũng đủ để trở thành nhân da mỹ vị.

"Oa, cuối cùng cũng sống lại được rồi!"

Lucas xoa xoa cái bụng no tròn của mình, cảm giác thỏa mãn không nhịn được mà thở ra một hơi dài nhẹ nhõm.

"Lâu rồi mới được ăn ngon như này nha, tay nghề của tiểu Lucas càng ngày càng tốt," Emma vừa cười vừa khen, ánh mắt lấp lánh vẻ hài lòng.

Lucas có chút ngại ngùng, tay gãi đầu, mặt thoáng có chút đỏ.

"Tỷ tỷ đừng nói quá, chỉ là mì gói thôi mà."

Amery cười lớn, vỗ vai Lucas.

"Đừng khiêm tốn, không có ngươi thì chúng ta còn chẳng biết còn có đồ ăn không, nói gì đến đồ nóng!"

Lucas cười khẽ, ánh mắt lộ chút tự hào.

"Vậy đợi khi rời khỏi đây, ta sẽ nấu cho hai người ăn thật nhiều món ngon."

Emma cười đến mức cong cả mắt,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!