"A, vậy nội dung phim là gì vậy, tỷ tỷ?" Lucas nghiêng đầu, ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò, giọng nói mang theo chút hứng thú.
Trên thực tế, kiếp trước của hắn vì kiếm tiền sinh hoạt mà không có thời gian để xem bất kỳ bộ phim nào. nên không biết cũng là bình thường.
Emma thấy vậy thì bắt đầu trở nên nghiêm túc nói.
"Nội dung á? Thì nói về một nhóm người sống trong chung cư, thì bỗng nhiên một ngày toàn thế giới bị quái vật hóa. Mấy con quái vật ấy đều là do cảm xúc mãnh liệt của con người biến thành, ví dụ như khao khát sức mạnh, sợ hãi, hay hối tiếc…"
"Vậy tang thi hôm trước có liên quan gì đến cái này?" Amery bất ngờ lên tiếng.
Lucas có chút suy tư, trong đầu đang nhớ lại mọi chuyện ngày hôm ấy.
"Có thể là do chúng ta không mở cửa cho nó, khiến nó trở nên tuyệt vọng rồi biến dị thành như vậy, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi."
"Vậy chúng ta có đủ thực phẩm để vượt qua mười tám ngày tới không?" Emma hỏi, giọng có chút lo lắng, ánh mắt không giấu được sự bất an.
Amery quay sang nhìn Lucas, đôi mắt đầy sự kỳ vọng chờ đợi câu trả lời từ hắn.
"Nếu ăn tiết kiệm thì miễn cưỡng có thể vượt qua," Lucas nói, giọng đầy chắc chắn.
"Nhưng chúng ta không thể chủ quan. Một khi hết thực phẩm, tình huống sẽ trở nên rất khó khăn. Vì vậy, việc tìm thêm nguồn thực phẩm vẫn là ưu tiên số một." Amery nói, giọng trầm trầm mà tràn đầy uy nghiêm, như thể là trưởng bối đang quan tâm đến đám trẻ trong nhà.
Lucas cùng Emma không hẹn mà cùng gật đầu.
[ Trên biển ngày mười hai an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười ba an toàn vượt qua. ]
[ Trên biển ngày mười chín an toàn vượt qua. ]
"Oa, chúng ta đã trải qua hai mươi ngày rồi, cứ như vậy thì không có gì quá khó nhỉ?" Emma vừa nói, vừa cười tươi như ánh nắng ban mai ấm áp.
"Nếu cứ như này thì càng tốt chứ sao, chúng ta không cần phải quá lo lắng," Amery vừa nói vừa khẽ vươn vai.
"Nhanh đi, ta ra tứ quý chặt hai!"
Lucas vẻ mặt đầy tự tin nói.
"A, ngươi đây là ăn gian! Rõ ràng là ngươi không có đôi K!" Amery gào lên, mắt trợn trừng nhìn Lucas, tay chỉ thẳng vào mấy lá bài trước mặt hắn.
Lucas nhún vai, vẻ mặt vô tội cùng ánh mắt đầy ý cười.
"Thúc thúc có chứng cứ không? Bài đây là của ta, chẳng lẽ nó tự xuất hiện chắc?"
Emma ngồi bên cạnh, không nhịn được cười liền hùa vào.
"Đúng vậy, thúc thúc thua thì phải nhận, đừng gào lên như vậy. Trên mặt lại nhăn nhó làm nét vẽ lại càng hài hước hơn đấy!"
Amery sững người lại, có cảm giác như b·ị đ·âm thêm một nhát đao vào v·ết t·hương.
"Hai người các ngươi... có phải đang liên thủ chống lại ta?!"
Mặt của Amery càng ngày càng đỏ, nghiến răng nói.
"A, ta đây là người thành thật, thúc đừng tưởng mình lớn mà vu oan người vô tội," Lucas vẻ mặt đầy nghiêm túc, nhưng khóe miệng khẽ cong vì cố nén cười đã bán rẻ hắn.
Ngươi… ngươi… Amery tức đến mức tay run lên, chỉ vào Lucas mà không thốt nổi một câu hoàn chỉnh.
Toàn bộ cảnh này đều được chiếu đến phòng phát sóng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!