Chương 12: Chuyến tàu sinh tử (9)

Ngay lúc này, bên trong ống thông gió, Emma và Amery đang cố tìm đường đến nhà kho. Không gian chật hẹp khiến việc di chuyển trở nên vô cùng khó khăn, mỗi bước đi đều phải cẩn thận để không phát ra tiếng động.

Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn pin nhỏ trong tay Emma chỉ đủ để chiếu sáng một đoạn ngắn phía trước, còn lại là bóng tối bao trùm, khiến cả hai người vừa lo lắng vừa mệt mỏi.

"Chúng ta có đi đúng hướng không?"

Amery khẽ hỏi, giọng nói mang theo chút lo lắng.

"Có thể a, theo trí nhớ thì đi theo hướng này là đúng" Emma đáp, vừa thì thầm vừa bò về phía trước. Cảm giác nguy hiểm không cho phép họ dừng lại dù chỉ một giây.

Trong ống thông gió bò qua mỗi một phòng.

Nhìn xuyên qua khe hở hầu như mỗi cái phòng đều bị tang thi chiếm dữ.

Đi ngang qua phòng y tế lúc thì Emma đột nhiên ngừng lại.

Từ trên ống thông gió nhìn xuống, Những chiếc tủ thuốc cùng giường bệnh đều bị lật đổ. Các loại dược vật rơi vãi khắp nơi, trộn lẫn với huyết cùng mủ dịch, bốc lên một mùi hôi tanh đến buồn nôn.

Emma bị thu hút ở trong góc phòng, một người mặc áo blouse trắng đã toàn bộ chuyển thành đen nhánh, đang di chuyển một cách không có mục đích.

Vì nhìn quá tập trung mà quên mất rằng Amery đang bò sát phía sau. Trong không gian chật hẹp và tối tăm, Amery không nhận ra Emma đã dừng lại, dẫn đến cả hai va mạnh vào nhau.

A! Amery khẽ thốt lên, âm thanh nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, nhưng với những thứ quái dị bên dưới, nó lại như một lời mời gọi.

Từ bên dưới, người mặc áo blouse đen nhánh đột ngột dừng bước, đầu nghiêng một góc kỳ dị. Một giây sau, nó lao về phía bức tường dưới ống thông gió, những bàn tay gầy guộc như sói đói cố gắng vươn lên, với lấy Emma và Amery.

Mau đi! Amery hoảng loạn thì thầm, đẩy Emma về phía trước, cố gắng không phát ra tiếng động lớn hơn. Emma hít sâu một hơi, tay run rẩy, rồi lập tức bò nhanh về phía trước.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng hai người cũng tìm được đúng đường đến nhà kho. Mở ra nắp ống thông gió ra, hai người phát hiện bên trong trống không, chỉ còn lại vài chiếc tủ rỗng phủ đầy bụi.

Rõ ràng nơi này đã bị bỏ hoang từ rất lâu.

hai người từ trên ống thông gió nhẹ nhàng trèo xuống, sau một vòng kiểm tra thì Amery cùng Emma dọn gọn một góc ngồi xuống.

"Thúc thúc, tiểu Lucas có bị sao không," Emma mặt có chút hồng hồng nhìn qua Amery.

Amery thở dài, giọng đầy nặng trĩu,

"Chúng ta chỉ có thể cầu cho hắn an toàn thoát khỏi a."

Mà lúc này ở chỗ Lucas, cả căn phòng khắp nơi đều là huyết cùng mảnh vụn thân thể, trên người của hắn khắp nơi đều là v·ết t·hương chằng chịt mà ngồi bệt xuống đất, không còn sức mà đứng lên. Mọi chuyện phải kể lại mười phút trước.

Thừa dịp lúc hắn còn đang mất tập chung, lưỡi rừu xúc tu lao đến định đánh lén, Lucas dùng lưỡi đao để chặn lại.

Keng, tiếng v·a c·hạm sắc bén của hai v·ũ k·hí vang lên đầy chói tai. Nhân lúc tang thi còn chưa kịp thu lại lưỡi rừu, Lucas đâm thẳng một nhát xuyên qua cổ, nhưng trái với suy nghĩ rằng nó sẽ lập tức ngã xuống, ngược lại tiếng cười đầy quỷ dị lại vang lên, từ miệng tang thi, thứ chất lỏng sền sệt, h·ôi t·hối không rõ là gì chảy ra, nhỏ xuống sàn.

Không chút do dự, nó điều khuyển xúc tua định chém về phía Lucas.

Vì khoảng cách quá gần mà không kịp tránh, hắn bí một nhát cắt sâu ở trên cánh tay, Mẹ nó, Lucas nghiến răng rút thật mạng cây đao ra rồi né ra một bên.

Khác với Lucas, tang thi vẫn không có vẻ gì là chật vật.

Vết thương trên cổ của nó, mắt Thường cũng có thể thấy đang liền lại rất nhanh.

Mưa Đạn giờ đây cũng nhận ra tình hình của chủ bá không ổn chút nào.

"Ta bây giờ lại có cảm giác chủ bá không được tốt a."

"Cảnh tượng máu tanh này doạ c·hết tiểu bảo bảo rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!