Chương 11: Chuyến tàu cuồng loạn (8)

Lucas vội vàng lao đến cửa sổ, ánh mắt nhìn xuống Boong thuyền. Cảnh tượng hiện ra khiến hắn không khỏi rùng mình. Cả khoang thuyền ngập tràn tang thi, gào thét đầy hỗn loạn, tạo nên một khung cảnh kinh hoàng đến cực điểm.

Ánh mắt Lucas chợt bị thu hút bởi một góc.

Ở đó, một người đàn ông trung niên mặc đồ đen từ trên xuống dưới, thân hình rắn rỏi, đang cầm khẩu súng liên tục xả đạn vào bầy tang thi.

Từng viên đạn lao ra mang theo từng tiếng xé gió mà đi, nhưng bầy tang thi vẫn ùn ùn kéo tới như sóng triều, nuốt chửng lấy hắn.

"C·hết tiệt, ở đâu ra mà lắm vậy," Lucas nghiến răng nói.

Amery cùng Emma sau khi hoàn hồn trở lại cũng chạy lại cửa sổ xem.

Amery giọng run run mà nói, đây là thứ gì..

Emma nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi chân như mất hết sức lực, cô ngã khụy xuống sàn, giọng nói run rẩy bật ra trong vô thức

"Đây là... đây là tang thi…"

Amery quay đầu lại, ánh mắt đầy nghi hoặc, giọng nói mang theo chút không tin hỏi: Tang thi là cái gì?

"Tang thi là là một loại t·hi t·hể có thể không có ý thức, di chuyển theo bản năng cắn người và có thể l·ây n·hiễm.". Lucas giọng điệu có chút nghiêm trọng mà nói.

"Nhưng tang thi chỉ có trong phim thôi mà," Amery giọng nói có run nói.

"Không đợi Lucas kịp lên tiếng, bên ngoài cửa bỗng vang lên tiếng đập cửa dồn dập, kèm theo giọng nói hốt hoảng, đầy gấp gáp:"Cứu... cứu với! Bọn chúng đang đuổi tới đây rồi!"

Amery vừa định chạy ra mở cửa, nhưng Lucas bất ngờ giữ chặt tay hắn, ngăn không cho di chuyển. Khi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì bên ngoài lại vang lên những tiếng gào thét như dã thú, hòa cùng tiếng kêu đầy tuyệt vọng rồi tắt lịm đi chỉ còn lại âm thanh nhai nuốt cùng gầm gừ.

Amery ngã khụy xuống đất, vẻ mặt đầy sợ hài nhìn về phía dưới khe cửa đang tràn vào toàn là huyết.

"C·hết… c·hết người rồi sao?" Amery lắp bắp nói, giọng run rẩy không thể kiểm soát, vẻ mặt kinh hoàng như vừa chứng kiến điều gì đó không thể tin nổi.

"Không thể cứu được nữa rồi. Mở cửa ra chỉ có thể là c·ái c·hết mà thôi." Lucas nói, giọng điềm tĩnh, sắc mặt không hề thay đổi, ánh mắt không chút ba động nhìn thẳng về phía cánh cửa.

Chưa kịp để hắn hồi phục tinh thần, một giọng nói từ bên ngoài vang lên, nhẹ nhàng mà quen thuộc:

"Tiểu Lucas à, là Trương thúc của ngươi đây, mở cửa cho ta đi." Giọng nói có chút bình thản một cách quỷ dị, không chút vội vã, hoàn toàn khác biệt với sự gấp gáp và sợ hãi lúc nãy.

Lucas nhíu mày, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn. Nhưng trái ngược với hắn, Emma và Amery định lao ra mở cửa. Khi hai người vừa định lấy vật chắn cửa ra, một lực đẩy mạnh hất văng cả hai người sang một bên.

Khi còn chưa kịp phản ứng, một chiếc xúc tu đột ngột xuyên thủng cánh cửa, lao thẳng về phía Lucas.

"Lucas, cẩn thận dưới chân!" Emma hét lên, giọng đầy hoảng hốt.

Lucas muốn né sang một bên, nhưng chiếc xúc tu lao đến với tốc độ quá nhanh mà không kịp tránh. Nó sượt qua bắp đùi của để lại một v·ết t·hương sâu, máu bắt đầu rỉ ra.

"Mẹ nó, rốt cuộc đây là cái quái gì?"

Lucas nghiến răng, máu thấm qua lớp quần, nhuộm đỏ một mảng lớn, cảm giác đau đớn không ngừng lan ra.

Chưa để hắn nhìn kỹ v·ết t·hương, bên ngoài lại vang lên âm thanh đầy lạnh lẽo như lòng của hắn lúc này,

"Lucas à, thúc thúc chỉ muốn đến xem ngươi còn ổn không thôi." Giọng nói vang lên, giống như thanh âm khi dùng móng tay cào lên mặt kính, khiến người nghe cảm thấy ớn lạnh.

Xúc tu từ từ rút lại, để lại trên cánh cửa một lỗ lớn. Khi ánh mắt Lucas dừng lại ở cái lỗ đó, cả người hắn bỗng dưng cảm thấy như bị rút cạn sức lực, đôi chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất.

Thứ hắn nhìn thấy qua lỗ hổng không phải là Trương thúc thúc hiền từ quen thuộc hàng ngày, mà là một gương mặt méo mó, không còn nguyên vẹn, cùng nụ cười rách toạc đến tận mang tai.

Sau lưng nó, những chiếc xúc tu gớm ghiếc không ngừng uốn lượn, như đang chờ cơ hội vươn vào trong.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!