Trên biển ngày thứ mười.
Lucas cứ theo ngày bình thường thường mà nhìn qua mắt mèo bên ngoài tình hình, có đôi khi Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ đến đợi hắn cùng đi.
Tất nhiên là hắn đã biết Emma tỷ tỷ cũng là người chơi vì hôm qua do không để ý mà hắn cùng Amery đang trao đổi kế hoạch tiếp theo thì bị Emma tỷ tỷ nghe thấy, lúc đầu Lucas cứ nghĩ đó chỉ là NPC nên không quá để ý nhưng hắn lại không ngờ Emma tỷ tỷ tự đến bộc lộ thân phận chính mình, tất nhiên Lucas cũng cho Emma tỷ tỷ vào tổ đội luôn.
Tiếng gõ cửa vang lên, Lucas bước ra mở cửa, đối diện với hắn là Amery thúc thúc và Emma tỷ tỷ. Hai người gương mặt đều mang nụ cười.
Lucas khoá cửa lại rồi cùng ba người cùng nhau bước về phía phòng bếp.
"Hôm nay là ngày thứ mười rồi, chúng ta chỉ còn 20 ngày thôi," Emma vừa đi vừa hớn hở, giọng nói có chút nâng lên.
"Vậy thì đợi an toàn ra ngoài, chúng ta lại hẹn gặp nhau đi. Dù sao ba mươi ngày chúng ta cũng cùng nhau vượt qua mà," Amery thúc thúc vừa đáp, vừa đưa mắt nhìn qua Lucas, như muốn nghe xem hắn có ý kiến gì.
Nhưng ngay lúc này hắn đang không để ý hai người vì trong lòng hắn đang có một cảm giác không ổn, lần gằn nhất Lucas có cảm giác như này là khi hắn mang đồ ăn đến phòng Lý bác sĩ.
Nhưng lúc hắn còn đang thất thần thì được hai người kéo về hiện thực,
"A lucas, ngươi làm sao vậy.". Amery có chút lo lắng mà hỏi hắn, tui hai người cũng coi là mới gặp nhưng hắn đối với Lucas như cháu của mình vậy.
Tất nhiên là trong phòng trực tiếp ai cũng thấy Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá.
"Ta có cảm giác là Amery đối với chủ bá có chút lo lắng quá nha.".
"Giống như là lão gia tử đối với cháu của mình vậy.".
Bị hai người gọi khiến Lucas mới để ý hai người,
"hả, có truyện gì vậy thúc thúc, tỷ tỷ.".
Với vẻ mặt đầy đầy không hiểu của hắn, hai người chỉ biết thở dài rồi hỏi lại hắn muốn gặp mặt ở đâu khi ra ngoài.
"Hả, ta chắc không thể gặp được.". Tất nhiên là vì hắn không ở trái đất rồi, làm sao có thể gặp mặt được chứ.
Mà ngay lúc này ở trong phòng.
Có hai cái người người chơi đang thảo luận.
"Ê, hôm qua nghe nói lại có người bị nhiễm." Tóc đen thanh niên đóng lại cửa phòng rồi nói.
"Nếu không chúng ta liền tách nhóm với bọn kia ra rồi lên boong tàu ở đi. Đến lúc có chuyện gì sẩy ra chúng ta cố thể trốn đi nhanh hơn.".
Được nha.
Bên cạnh mắt kính nam gật gật đầu,
"Ta lại có cảm giác nếu cứ ở cạnh bọn họ thì dễ bị làm người dò đường, với lại cái thằng Dung Khiêm không có đơn giản đâu. Chúng ta chỉ mình đi lên thôi, đừng để bọn họ biết.".
Hai người không hẹn mà cùng im lặng cùng nhau nhau đi lên boong tàu.
Bầu trời mây đen dày đặc, gió nổi lên từng cơn mạnh mẽ quét qua khiến không khí thêm phần u ám.
Hai người cùng nhau xuyên qua từng thùng đựng hàng, từng thùng hàng được xếp lại thành từng toà núi nhỏ chỉ để hở một khe hẹp, chỉ có thể một người đi qua.
"Mẹ nó, thằng nào xếp thùng hàng như này đây!"
Đeo kính nam nhân che lại cái mũi nói,
"Nơi này để là cái cái gì?".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!