Giữa tháng 6, thời tiết oi bức, Lục Khởi Phồn ngồi trong xe nghe Chung Diệp lải nhải rất nhiều, gió điều hòa thổi khiến ống quần cậu mát lạnh.
"Con không hồi hộp." Lục Khởi Phồn bình tĩnh nhìn Chung Diệp.
Chung Diệp ngẩn người, rồi cười nói: "Không hồi hộp là tốt rồi."
Chung Diệp đưa tay ôm Lục Khởi Phồn, cảm thán: "Tiểu Khởi lớn rồi."
Lục Khởi Phồn giống như hồi nhỏ vùi mặt vào hõm cổ Chung Diệp, nhưng chỉ mấy giây ngắn ngủi sau, cậu đã ngẩng đầu lên, cậu đã không còn quen với việc thân mật với cha và ba nhỏ nữa, cái ôm như vậy khiến cậu thấy ngượng ngùng, nhưng Chung Diệp ôm chặt cậu không buông, cậu cũng chỉ đành ngoan ngoãn chịu đựng.
Chung Diệp ngồi trở lại chỗ của mình, Lục Cẩn Thừa ngồi bên cạnh nói: "Lúc làm bài phải cẩn thận."
"Vâng, con biết rồi ạ."
Lục Khởi Phồn nhìn cỏ bốn lá trong lòng bàn tay.
Tối qua Chu Tri Mông nói rất nhiều lần muốn đến tiễn cậu đi thi, Lục Khởi Phồn đều từ chối, lòng tự trọng của thiếu niên luôn kiêu ngạo và dễ vỡ, hơn nữa cậu cũng không hoàn toàn tự tin vào thành tích của mình.
Cậu sợ Chu Tri Mông thất vọng.
Trước khi xuống xe, Chung Diệp cổ vũ cậu: "Tiểu Khởi nhà mình giỏi nhất!"
Lục Khởi Phồn nhận lấy cặp sách, xoay người bước vào dòng người đông đúc.
Cùng với mấy tiếng chuông, những tờ đề thi được phát ra rồi thu lại. Cùng với không khí oi bức và tiếng ve kêu inh ỏi, trong không khí tràn ngập sự căng thẳng.
Chiều ngày thứ ba, giám thị kiểm tra số lượng bài thi, cẩn thận cho vào túi niêm phong rồi vẫy tay với những học sinh đang nín thở chờ đợi, mỉm cười: "Kỳ thi đến đây là kết thúc."
Kỳ thi chuyển cấp cuối cùng cũng hạ màn, cả tòa nhà gần như đồng thời vang lên tiếng hò reo phấn khích.
Mặt trời lúc bốn giờ chiều không còn chói chang nữa, Lục Khởi Phồn vừa ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy Chu Tri Mông đang đứng dưới gốc cây.
Lục Khởi Phồn đi tới, nhưng đi được nửa đường đã bị Lý Miểu Viễn chặn lại, Lý Miểu Viễn gọi "Anh Khởi, anh Khởi", Lục Khởi Phồn dừng lại, Lý Miểu Viễn hỏi: "Anh Khởi, tối nay đến khu giải trí Gia Lạc không?"
Khu giải trí Gia Lạc là nơi tập trung khu vui chơi, karaoke, ăn uống mua sắm, cũng là nơi được giới trẻ Vọng Thành yêu thích nhất trong những năm gần đây.
"Phần lớn mọi người trong lớp chúng ta đều đến đó, mọi người cũng rất hy vọng anh có thể tham gia."
Lục Khởi Phồn lắc đầu, "Không đi."
"Hả? Vậy tối nay anh làm gì? Thi xong rồi, không đi chơi, ở nhà nhìn ba mẹ à?"
"Có việc khác."
Lý Miểu Viễn không khỏi tiếc nuối, "Nhưng mà mọi người đều đi."
"Thôi, mấy cậu cứ đi chơi đi."
Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói quen thuộc: "Đi đâu vậy?"
Lục Khởi Phồn xoay người lại, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Chu Tri Mông. Chu Tri Mông mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đùi màu xanh nhạt in hình mèo, trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu trắng, tóc xoăn được buộc gọn ra sau, lúc cười trên mặt có lúm đồng tiền.
Anh ưmặc đẹp đến đón Lục Khởi Phồn tan trường.
"Không có gì, đi thôi." Lục Khởi Phồn nắm lấy cổ tay Chu Tri Mông, trực tiếp kéo anh đến dưới gốc cây.
"Ơ kìa Tiểu Khởi, bạn học rủ em tối nay đi chơi à?" Chu Tri Mông nghiêng đầu hỏi.
"Không phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!