Lúc được đặt lên giường, Chu Tri Mông còn lẩm bẩm: "Ghét Tiểu Khởi..."
Động tác của Lục Khởi Phồn đột nhiên cứng đờ.
Chu Tri Mông vùi vào chiếc gối lông vũ, mái tóc xoăn bồng bềnh làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn của anh, lưng anh vốn đã áp sát vào ghế sofa nhỏ trong phòng vẽ, nóng đến toát mồ hôi, da cũng nóng ran, Lục Khởi Phồn như bị điện giật rụt tay về.
Phòng ngủ chìm vào màn đêm tĩnh mịch.
Chu Tri Mông tỉnh dậy lúc ba bốn giờ sáng, gần đây anh luôn mơ màng tỉnh giấc giữa đêm, theo bản năng đưa tay ra đắp chăn cho Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn vận động cả ngày nên người như một cái lò sưởi nhỏ, một đêm đạp chăn bảy tám lần, cậu đạp xong chăn của mình còn lôi cả chăn của Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông bị cậu làm cho sợ, dần dần hình thành thói quen tỉnh dậy giữa đêm đắp chăn.
Anh cố gắng mở mắt ra, vươn tay ra *****, nhưng không sờ thấy ai.
Não bộ ngừng hoạt động vài giây rồi khởi động lại, Chu Tri Mông hoàn toàn tỉnh táo, anh bật đèn ngủ, nhìn quanh, mới nhìn thấy Lục Khởi Phồn.
Chu Tri Mông giật mình.
Lục Khởi Phồn ngồi dưới đất, lưng dựa vào mép giường Chu Tri Mông, cúi đầu, cánh tay đặt trên đầu gối đang co lại, vẻ mặt chán nản, ủ rũ.
Chu Tri Mông lập tức xuống giường, ngồi xổm xuống bên cạnh Lục Khởi Phồn, "Tiểu Khởi?"
Lục Khởi Phồn mơ màng mở mắt ra, Chu Tri Mông xoa xoa mặt cậu, "Em bị sao vậy Tiểu Khởi?"
Lục Khởi Phồn quay đầu đi, né tránh tay Chu Tri Mông.
"Rốt cuộc là bị sao vậy? Khó chịu ở đâu à?"
Lục Khởi Phồn vẫn không nói gì, Chu Tri Mông bật đèn ngủ lên, dưới ánh đèn vàng dịu, anh nhìn thấy vệt nước mắt trên mặt Lục Khởi Phồn.
Chu Tri Mông sững sờ, Lục Khởi Phồn xoay người lên giường, kéo chăn trùm kín người, động tác nhanh đến mức Chu Tri Mông căn bản không kịp phản ứng. Chu Tri Mông chậm chạp nghiêng người đến gần, vỗ vỗ chăn, "Tiểu Khởi..."
"Anh nói anh ghét em." Lục Khởi Phồn nói bằng giọng mũi.
"Sao lại thế được?" Chu Tri Mông ngạc nhiên, "Sao anh có thể ghét em được?"
Lục Khởi Phồn lại im lặng.
Chu Tri Mông hỏi thế nào Lục Khởi Phồn cũng không nói, anh đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.
"Em thật sự cảm thấy anh ghét cậu sao? Anh ghét em thì tại sao còn đối xử tốt với em? Tại sao ngày nào cũng mang đồ ăn ngon cho em? Tiểu Khởi, em cứ vô cớ nổi giận như vậy, anh thật sự sẽ ghét em đấy."
Lục Khởi Phồn nín thở, Chu Tri Mông cố kìm nước mắt, đi sang phía bên kia giường, xoay người quay lưng về phía Lục Khởi Phồn.
Hai người cách nhau một mét, mỗi người mang tâm sự riêng.
Lục Khởi Phồn nhớ lại lúc học phụ đạo hôm qua, giáo viên phụ đạo tiếng Anh của cậu là người được tuyển thẳng vào đại học Thủ đô mấy năm trước, Lục Khởi Phồn hỏi về việc tuyển thẳng, "Sau khi được xác nhận tuyển thẳng thì có cần phải ở lại trường nữa không ạ?"
"Có thể ở lại, nhưng nếu là đại học Thủ đô, học sinh được tuyển thẳng có thể đến đó học trước vào tháng 4, tháng 7 còn có thể đến các trường đại học nước ngoài giao lưu hè, thay vì ở lại trường ngượng ngùng với các bạn thì chi bằng đến trường đại học chơi." Giáo viên cười nói.
Lục Khởi Phồn như bị sét đánh, cứng đờ người ngồi im tại chỗ.
Cậu nghĩ, nếu là vậy, thì sau khi cậu lên cấp ba, Chu Tri Mông sẽ rời đi.
Bọn họ sắp phải chia xa.
Lục Khởi Phồn thực ra không rõ về kế hoạch tương lai của mình lắm, cậu chỉ luôn đi theo Quyển Quyển của cậu, Quyển Quyển học tiểu học nào, cậu liền học tiểu học đó, Quyển Quyển học cấp hai nào, cậu liền học cấp hai đó.
Bây giờ tất cả mọi người đều lo lắng cậu có thi đậu cấp ba hay không, nhưng cậu lại lo lắng, cho dù thi đậu cấp ba, Chu Tri Mông cũng sẽ chia xa cậu, vậy thì lên cấp ba còn có ý nghĩa gì?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!