Chương 54: Ngoại truyện 4: Mang thai (4)

Lục Khởi Phồn đang đi công tác ở nước ngoài. Chu Tri Mông sau khi kết thúc giai đoạn làm luận văn tốt nghiệp dài đằng đẵng và gian nan, cuối cùng cũng có thời gian rảnh, bèn lái xe đưa hai đứa nhỏ về Vọng Thành.

Lâm Tri Dịch thẳng thừng từ chối ba ngày xã giao, ngày ngày ở nhà chơi với Đô Đô và Li Li.

Hai đứa nhỏ vừa tò mò vừa lạ lẫm, sau khi về Vọng Thành liền không còn bám dính lấy Chu Tri Mông nữa. Đô Đô ngồi trong lòng Lâm Tri Dịch, Li Li thì ôm Chu Hoài Sinh, nũng nịu làm nũng, thể hiện rõ rệt sự quấn quýt của cháu với hai ông.

Chung Diệp và Lục Cẩn Thừa cũng vội vã chạy qua, mang theo một đống nguyên liệu tươi sống, nói là muốn bồi bổ cho các bé.

Bốn người vây quanh hai cục sữa nhỏ.

Chu Tri Mông lùi lại phía sau, chụp một tấm ảnh gửi cho Lục Khởi Phồn. Lục Khởi Phồn trả lời: [Cứ vứt hai đứa nhóc cho mấy ba đi, chúng ta hưởng thụ thế giới hai người.]

Chu Tri Mông cười cười, [Em nói đấy nhé, đến lúc đó anh sẽ về một mình, ai đó đừng có nửa đêm khóc lóc nói nhớ con đấy.]

[Không nhớ, dù sao thì em đã có một bé cưng rồi.]

[Không thấy chán à?]

[Không chán, Quyển Quyển, em nhớ anh rồi.]

Nụ cười của Chu Tri Mông tắt dần, sống mũi bỗng cay cay, [Anh cũng nhớ em, đã nói là chỉ ba ngày sao lại kéo dài như vậy, anh vốn định cùng em về Vọng Thành.]

[Hợp đồng có chút trục trặc trong khâu trao đổi, hôm nay đã xử lý xong rồi. Ngày mai ký xong hợp đồng, tối em sẽ bay thẳng đến Vọng Thành, anh ở nhà đợi em nha?]

[Được, nhưng cũng không cần vội như vậy, an toàn là trên hết.]

[Em biết rồi.]

Chu Tri Mông cất điện thoại, quay người xách miếng bít tết bò mà Lục Cẩn Thừa mang đến vào bếp để rã đông xử lý, nhưng đi được nửa đường thì bị Chu Hoài Sinh chặn lại. Chu Hoài Sinh nhận lấy đồ trong tay anh: "Để cha."

"Không sao đâu ạ, con làm cùng cha." Chu Tri Mông rửa tay.

Nhưng Chu Hoài Sinh lại lắc đầu: "Về nhà là để hưởng thụ, con ở thủ đô vừa học tiến sĩ vừa chăm con, vất vả lắm, cha xót. Ra sofa chơi đi, đợi đến bữa là được, hôm nay cha chuẩn bị toàn món con thích ăn đấy."

Chu Tri Mông vừa mới nguôi ngoai sau những lời ngọt ngào của Lục Khởi Phồn, quay người lại đã bị lời nói của cha mình làm cho sống mũi càng thêm cay. Anh nén nước mắt tựa vào lưng Chu Hoài Sinh, lẩm bẩm: "Cảm ơn cha."

"Cảm ơn gì chứ nhóc con ngốc, cha đã nói từ trước rồi, ở chỗ cha con mãi mãi là trẻ con. Dù con đã có con của riêng mình, ở chỗ cha con vẫn là một đứa trẻ."

Chu Tri Mông ôm chầm lấy Chu Hoài Sinh, "Dù con có con của riêng mình, cha vẫn là người cha mà con yêu nhất."

Chu Hoài Sinh cười vỗ vỗ tay anh, "Ra sofa ăn hoa quả đi."

Chu Tri Mông bèn quay người ra phòng khách. Chiếc bàn trà có hình dáng độc đáo ban đầu đã được Lâm Tri Dịch dọn đi, thảm cũng được thay bằng tấm lót chuyên dụng cho trẻ em. Chu Tri Mông ngồi xuống bên cạnh Lâm Tri Dịch, "Ba nhỏ, không cần lãng phí như vậy đâu, tấm lót lớn thế này đặt làm chắc tốn nhiều tiền lắm ạ? Quan trọng là mỗi lần về ba lại đặc biệt thay cái khác, đồ chơi cũng mua mới hết, có cần thiết không ạ?"

Lâm Tri Dịch vẻ mặt đương nhiên: "Thì sao? Tiêu chút tiền cho mấy đứa cháu của ba thì sao nào?"

Chung Diệp cười nói: "Quyển Quyển cuối cùng cũng lớn rồi, biết lo toan cho cuộc sống rồi."

Chu Tri Mông tựa vào người Lâm Tri Dịch, nhìn Đô Đô và Li Li túm tụm vào nhau chơi đồ chơi. Đô Đô tính tình trầm lặng, một quả bóng nhỏ có thể chơi cả buổi, còn sự chú ý của Li Li thì chỉ có thể tập trung được nhiều nhất năm phút. Chơi một lúc cô bé đã ném quả bóng sang một bên, bò vào lòng Chung Diệp, nũng nịu để ông đưa ra sân chơi. Chung Diệp có cầu tất ứng, giúp cô bé mặc áo khoác vào rồi bế ra ngoài.

"Đúng là tiểu quỷ lém lỉnh." Lâm Tri Dịch nói.

Chu Tri Mông cười trả lời: "Đúng vậy ạ, cũng không biết di truyền từ ai. Nói giống Tiểu Khởi thì cũng không hoàn toàn giống, Tiểu Khởi hồi nhỏ chỉ nghịch ngợm chứ không tinh ranh quái chiêu như vậy."

"Chắc cũng không thể hoàn toàn di truyền từ Tiểu Khởi được." Lâm Tri Dịch buột miệng nói, rồi lại sợ Lục Cẩn Thừa nghe thấy, vội che miệng lại.

Lục Cẩn Thừa đứng bên cạnh nghe điện thoại xong, dù chỉ nghe được nửa câu cũng hiểu ý. Ông không hề tức giận, còn tỏ vẻ đồng tình: "May mà không hoàn toàn di truyền từ Tiểu Khởi. Anh thấy Li Li chẳng nghịch chút nào, hoạt bát vừa đủ, tốt hơn cha nó nhiều."

Lâm Tri Dịch nói: "Tiểu Khởi bây giờ trưởng thành hơn nhiều rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!