Chu Tri Mông hoàn toàn biến thành một cục bông ham ngủ, vừa về đến căn hộ ở thủ đô là ngủ từ sáng đến tối.
Lúc đầu Lục Khởi Phồn còn thấy thương, nhưng sau đó dù gọi thế nào cũng không đánh thức được anh, liền bắt đầu động tay động chân bắt nạt.
Từ khi mang thai, pheromone của Chu Tri Mông trở nên rất không ổn định, mùi sữa dừa trên người ngày càng nồng. Đôi khi dù đã dán miếng dán ức chế, mùi hương ngọt ngào đó vẫn không tan đi. Da anh ấm áp, chất liệu áo ngủ mềm mại, kết hợp với mái tóc xoăn bồng bềnh, Lục Khởi Phồn chỉ hận không thể dính lấy anh 24/24.
Chu Tri Mông hừ hừ đẩy cậu ra, "Tiểu Khởi tránh ra."
Lục Khởi Phồn mặc kệ, Chu Tri Mông liền bắt đầu nổi giận. Anh mơ màng đẩy cái đầu đang vùi trong ngực mình ra, sau đó kéo lại cổ áo, xoay người chui vào trong chăn.
"Phiền quá."
Tính khí thất thường cũng kéo đến.
Lục Khởi Phồn đành phải thôi, cầm lấy thực đơn mà Chu Hoài Sinh đã đích thân giao phó, vào bếp làm bữa ăn dinh dưỡng cho Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông bây giờ vừa nhõng nhẽo, vừa ham ngủ, lại còn tâm trạng bất ổn, hở một chút là lại rớt hạt đậu vàng.
Hơn hai tháng, Chu Tri Mông đã phát hiện mình mang thai đôi.
Lục Khởi Phồn như thường lệ từ chối mọi cuộc xã giao, về nhà ăn tối với vợ. Chu Tri Mông đang nằm bò trên bàn đọc luận văn, ghi chú viết cả một đống, hoàn toàn là bộ dạng quên ăn quên ngủ. Lục Khởi Phồn vào cửa mà anh cũng không biết.
Lục Khởi Phồn cũng không làm phiền anh, đi thẳng vào bếp. Lúc thái rau động tĩnh hơi lớn, làm ồn đến nhà toán học. Lúc này Chu Tri Mông mới biết Lục Khởi Phồn đã về, vội vàng chạy vào bếp, ôm lấy cậu từ phía sau.
"Tiểu Khởi..."
"Cục cưng sao thế?"
Tay Lục Khởi Phồn đang cầm quả ớt xanh, không tiện xoay người.
Chu Tri Mông không được ôm ngay lập tức, trong lòng liền tủi thân. Anh tự mình diễn một vở kịch lớn trong đầu, nước mắt lã chã rơi hai giọt, rồi đáng thương ôm lấy Lục Khởi Phồn lần nữa, lại gọi một tiếng "chồng ơi".
Lần này Lục Khởi Phồn không thái ớt được nữa, rửa sạch tay, xoay người ôm lấy cục bông ấm áp vào lòng, "Lại sao nữa rồi?"
"Sáng nay anh bị giáo sư phê bình, thầy nói bây giờ hiệu suất của em giảm đi quá nhiều, nhưng bài luận văn đó thật sự rất khó, anh chẳng tìm được khả năng sáng tạo nào cả, tuần sau lại phải báo cáo nữa."
"Anh có giải thích với thầy không?"
Chu Tri Mông lắc đầu, "Anh không muốn viện cớ."
"Không sao đâu Quyển Quyển, đừng tạo áp lực cho mình quá. Sức khỏe của anh vốn đã yếu, nên phản ứng khi mang thai sẽ mạnh hơn một chút, đây không phải lỗi của anh."
Chu Tri Mông buồn bã "ừm" một tiếng, "Hôm nay ăn gì thế?"
"Thịt bò xào ớt xanh và tôm luộc, anh có thích không?"
Chu Tri Mông ngẩng đầu, "Anh giúp em."
Lục Khởi Phồn một tay véo má Chu Tri Mông, làm môi anh chu lên, rồi cúi đầu hôn một cái, "Không cần, tình yêu cứ tiếp tục đọc luận văn đi."
"Anh muốn giúp em một tay."
"Sáng nay lúc em đi, em thấy chậu lan quân tử ngoài ban công hình như hơi héo vì nắng, giúp em tưới chút nước đi." Lục Khởi Phồn vỗ vỗ lên mông anh.
Chu Tri Mông lon ton chạy đi, mang theo cả mùi hương thơm ngát lan tỏa khắp nơi.
Lục Khởi Phồn cười nhìn anh.
Bây giờ không chỉ người ngoài không tin Chu Tri Mông lớn tuổi hơn Lục Khởi Phồn, mà ngay cả chính anh cũng không tin nữa. Anh chẳng còn mặt mũi nào mà ưỡn ngực nói hồi nhỏ mình đã chăm sóc Lục Khởi Phồn thế nào, đã đuổi theo đút cơm cho Lục Khởi Phồn ra sao.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!