Mấy ngày nay Chu Tri Mông đều một mình đi cho chó con ăn, bởi vì Lục Khởi Phồn bị Lục Cẩn Thừa bắt đi học phụ đạo kèm một
- một, từ sáu giờ rưỡi tối đến mười một giờ, lịch học kín mít.
Chu Tri Mông đổ đầy nước vào bát nước nhựa, xoa đầu chó con, "Cún con tội nghiệp."
Không biết là đang nói chó con, hay là Tiểu Khởi.
Anh đổ thức ăn cho chó vào bát nhỏ, thấy chó con ăn ngon lành mới yên tâm rời đi, trên xe anh gọi điện cho Chung Diệp, "Chú, Tiểu Khởi có khỏe không ạ?"
Chung Diệp cười nói: "Nó ấy hả, đang chiến tranh lạnh với chú Lục con."
"Vậy hiệu quả học phụ đạo một kèm một thế nào rồi?"
"Không được tốt lắm, thằng nhóc đó không chịu tập trung học hành gì, chú với chú Lục con đang bàn bạc, có nên đợi thi trung học cơ sở xong thì đưa nó ra nước ngoài không."
Chu Tri Mông lập tức lo lắng, "Ra nước ngoài á?"
"Ừ, cũng hết cách rồi."
"Thực ra Tiểu Khởi rất thông minh, chỉ là em ấy không chịu học thôi, lần trước con bảo em ấy làm hai đề, con thấy kiến thức cơ bản em ấy đều biết, chỉ cần ôn tập lại một lượt thì lên cấp ba không thành vấn đề."
Chung Diệp nghe ra sự sốt sắng trong giọng nói của Chu Tri Mông, an ủi: "Quyển Quyển, chú hiểu ý của con, con đừng lo lắng, ra nước ngoài chỉ là hạ sách thôi, chỉ cần nó thi đậu cấp ba thì chú nhất định sẽ cho nó ở lại trong nước, hai đứa nhỏ các con không thể tách khỏi nhau, chú biết mà."
Chu Tri Mông suy nghĩ một chút lại cảm thấy mình rất ích kỷ, "Chú, đối với Tiểu Khởi mà nói, ra nước ngoài có phải là lựa chọn tốt hơn không?"
Ra nước ngoài ít nhất cũng đảm bảo Tiểu Khởi có thể tốt nghiệp thuận lợi.
"Không có lựa chọn nào là tốt hơn cả, phải xem Tiểu Khởi lựa chọn thế nào." Chung Diệp nhẹ giọng nói.
Tâm trạng Chu Tri Mông lập tức trầm xuống, ngay cả việc ba nhỏ ngồi trong sân đợi anh về nhà bất ngờ như vậy cũng không khiến anh vui lên được.
Lâm Tri Dịch ôm Chu Tri Mông vào lòng, hai người cùng nhau ngồi trên chiếc xích đu do Chu Hoài Sinh tự tay làm trong sân, đung đưa, Lâm Tri Dịch hỏi: "Quyển Quyển bắt đầu có tâm sự rồi?"
Chu Tri Mông lắc đầu, "Không có ạ."
Lâm Tri Dịch cười ôm lấy anh.
"Thực ra chú Lục và chú Chung cũng rất yêu Tiểu Khởi, đúng không?" Chu Tri Mông hỏi.
"Đương nhiên rồi, chỉ là cách thể hiện tình yêu của mỗi cặp phụ huynh đều khác nhau, hơn nữa bây giờ Tiểu Khởi đang trong giai đoạn nổi loạn, có tâm lý chống đối với mọi thứ bên ngoài. Thực ra nó là một đứa trẻ hạnh phúc, đợi qua giai đoạn này, nó sẽ hiểu chuyện, sẽ trưởng thành."
"Nhưng Tiểu Khởi..." Chu Tri Mông rất khó hiểu, ngả vào lòng Lâm Tri Dịch, ngẩng đầu hỏi: "Nhưng Tiểu Khởi từ khi sinh ra đã bước vào giai đoạn nổi loạn rồi, em ấy thật sự sẽ thay đổi ư?"
Lâm Tri Dịch bị chọc cười, bất lực nói: "Ừm, sao lại có đứa nhóc vừa sinh ra đã nổi loạn được?"
Chu Tri Mông thở dài một hơi.
Hai ba con lại thì thầm một lúc, cho đến khi Chu Hoài Sinh ra ngoài gọi bọn họ vào ăn cơm tối.
Vừa ăn xong, trời đột nhiên tối sầm lại, mây đen nhanh chóng tụ tập lại, bao phủ bầu trời, cuồn cuộn dữ dội, một tia chớp xẹt qua, Chu Tri Mông còn chưa kịp phản ứng, bên ngoài đã mưa như trút nước.
"Chó con!"
Chu Tri Mông đột nhiên đứng dậy, cầm lấy ô chạy ra ngoài, Chu Hoài Sinh đuổi theo, Chu Tri Mông lại quay trở về, lục tìm trong kho một chiếc hộp đựng đồ trống không, vội vàng nói: "Cha, con đến khu phố mới xem chó con một chút!"
"Quyển Quyển--"
"Cha đừng lo!" Chu Tri Mông vừa dứt lời, người đã chạy xa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!