Chương 49: (Vô Đề)

Ngay khi tin tức về chương trình "Ngôi sao xe đua toàn năng" được công bố, đặc biệt là với danh sách các ngôi sao dự kiến không biết từ đâu lọt ra, độ hot của nó đã bùng nổ với tốc độ mà không ai ngờ tới.

Lục Khởi Phồn vốn nghĩ đây là một dự án đã nắm chắc trong tay, nhưng không ngờ sau mấy lần đàm phán vẫn không thành công.

Anh Thiệu dụi điếu thuốc, thở dài: "Tổ chương trình marketing quá đà, tự dưng show tạp kỹ này lại thành miếng mồi béo bở. Tôi nghe nói mấy đội đua trong nước đều ngấm ngầm nhét tiền cho họ. Cậu cũng biết đấy, nếu show này thật sự hot thì đội đua cũng sẽ nổi theo, ai mà không muốn tham gia cơ chứ?"

"Vậy bây giờ phải làm sao?"

"Để tôi đi dò hỏi tình hình thêm xem sao. Nghe nói tổ chương trình khá ưu ái chúng ta, dù sao đội mình cũng có nhiều thành viên trẻ tuổi, lên hình đẹp, lại có chủ đề để bàn tán."

Lục Khởi Phồn liên lạc với người của hiệp hội xe đua, đối phương cũng tỏ ra khó xử, trả lời qua loa: "Tiểu giám đốc Lục, có tin gì tôi nhất định sẽ báo cho cậu ngay. Cậu cũng đừng lo lắng quá, đối tác hợp tác của đội đua phải đến tháng ba năm sau mới quyết định, vẫn còn thời gian."

Cúp máy, Lục Khởi Phồn trầm giọng nói: "Đừng vội chi tiền, để tôi nghĩ thêm cách khác. Anh cũng đi tìm hiểu thêm tình hình đi. Đầu năm còn một trận đua nữa, anh nhắc nhở Kha Vĩ, bảo mọi người tập luyện chăm chỉ, đừng quá lơ là."

"Được."

Lục Khởi Phồn vớ lấy áo khoác, một mình rời khỏi đội xe.

Thật ra, cậu có thể nhờ cha giúp, thậm chí có thể tìm Lâm Tri Dịch. Chuyện gì giải quyết được bằng tiền đều là chuyện nhỏ, nhưng cậu không muốn. Cậu đột nhiên nhận ra giới hạn của bản thân. Cậu mới 18 tuổi, dù là tài nguyên hay các mối quan hệ, đều phải dựa vào bố mình. Cậu vẫn chưa đủ khả năng để đối mặt với rủi ro. Giờ phút này, cậu thực sự mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, bỏ qua giai đoạn trưởng thành này, bỏ qua nỗi đau của thất bại, để cậu nhanh chóng trở thành một người có thể tự mình gánh vác mọi chuyện.

Cậu hy vọng mình có thể giống như cha và ba nhỏ, tỏa sáng rực rỡ trong lĩnh vực của riêng mình. Cậu hy vọng mình có thể cho Chu Tri Mông một tương lai vui vẻ và không lo âu.

Cậu đã liên lạc với tất cả những người có liên quan đến việc này mà cậu quen biết, nhưng cuối cùng chỉ nhận được những lời hứa hẹn mơ hồ.

Đột nhiên, cậu không kiểm soát được mà gọi cho Chu Tri Mông. Chu Tri Mông có lẽ đang cầm điện thoại chạy ra từ phòng tự học, lúc bắt máy còn thở hổn hển hai tiếng: "Tiểu Khởi? Sao thế em?"

Lục Khởi Phồn bỗng khựng lại, không nói tiếp, giọng điệu bình thản: "Không có gì, chỉ là... em nhớ anh rồi."

Chu Tri Mông ban đầu còn cười: "Chà, em đúng là dính người thật đấy, cún con Tiểu Khởi của anh."

Anh luôn đặt cho Lục Khởi Phồn rất nhiều biệt danh, Lục Khởi Phồn chẳng những không giận mà còn thấy rất đáng yêu.

"Luận văn của anh xong chưa?"

"Xong rồi! Giờ anh lại là người tự do, thoải mái lắm. Tiểu Khởi, giáo sư Triệu nói bài luận văn này của anh có thể được đăng trên tạp chí chuyên ngành cốt lõi đó! Háo hức quá đi mất!!"

Lục Khởi Phồn mừng cho anh: "Anh giỏi quá, Quyển Quyển, sao anh lại thông minh thế?"

Chu Tri Mông cười "hì hì", nhưng chỉ cười được hai tiếng đã nhận ra sự khác lạ trong giọng nói của Lục Khởi Phồn. Anh hỏi một câu, Lục Khởi Phồn nhanh chóng lảng sang chuyện khác, thế là anh cũng không hỏi dồn nữa.

Cúp máy xong, anh lại gọi cho Kha Vĩ, hỏi thẳng: "Anh Kha Vĩ, gần đây Tiểu Khởi có gặp phải khó khăn gì không ạ?"

"Cũng có một chút, là chuyện về show 'Ngôi sao xe đua toàn năng' ấy mà."

Kha Vĩ kể sơ qua, cố tình không nói quá nghiêm trọng: "Cậu cũng đừng lo quá, chủ yếu là do môn thể thao đua xe này độ phổ biến còn hẹp. Đội chúng ta gần đây độ hot cao, nhưng giá trị giải thưởng thì chưa đủ lớn. Muốn làm show về đua xe như thế này, chắc chắn phải chọn đội đại diện cho trình độ cao nhất trong nước. Tổ chương trình cũng đang cân nhắc, nhưng theo tôi đoán, cuối cùng họ vẫn sẽ chọn đội có độ hot cao thôi. Dù sao thì thời đại này, rating là trên hết mà.

Cậu đừng lo quá, cùng lắm thì còn có 'năng lực đồng tiền' của Khởi Phồn mà."

"Vâng, em biết rồi, cảm ơn anh Kha Vĩ."

Chu Tri Mông bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Tối đó, Lục Khởi Phồn bế anh vào phòng tắm mà anh vẫn còn cau mày. Lục Khởi Phồn cười hỏi: "Nghĩ gì thế? Lúc này mà còn phân tâm à?"

Chu Tri Mông vội hoàn hồn, mặt đỏ bừng.

Lục Khởi Phồn hễ nhìn thấy Chu Tri Mông là lại trút bỏ hết mọi áp lực, chẳng buồn nghĩ đến chuyện phiền lòng nào nữa. Cậu véo cằm Chu Tri Mông, bất mãn nói: "Quyển Quyển, nhìn em."

Chu Tri Mông nhìn cậu, Lục Khởi Phồn lúc này mới hài lòng, cúi đầu hôn anh, trách móc: "Không được phân tâm, chỉ được nghĩ đến em thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!