Chương 48: (Vô Đề)

Cuối cùng Chu Tri Mông cũng đẩy được Lục Khởi Phồn ra, có thời gian rảnh để bắt đầu nấu bữa tối.

Đang lúc bận rộn thì Lệ Lệ lại tỉnh giấc.

Lục Khởi Phồn sợ Chu Tri Mông mệt nên hít sâu một hơi, một mình đi vào phòng ngủ. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau với cô bé, Lệ Lệ khóc càng dữ hơn.

Lục Khởi Phồn bó tay hết cách, đành phải chất hết đống thú bông trên đầu giường của Chu Tri Mông vào tay Lệ Lệ. Lệ Lệ trông thấy một con cừu nhỏ xinh xắn thì tỏ ra hứng thú, tiếng khóc nhỏ dần, ngậm những giọt nước mắt to như hạt đậu mà chơi đồ chơi.

Lục Khởi Phồn cẩn thận ngồi xuống bên cạnh cô bé, ngay trước một giây khi Lệ Lệ sắp chán một con búp bê thì nhanh chóng đưa cho cô bé một con khác.

Lệ Lệ tò mò nhìn cậu.

Lục Khởi Phồn không tự nhiên mà quay đi chỗ khác.

Lệ Lệ được thừa hưởng đôi mắt hai mí kiểu Âu của anh Thiệu, trông như một cô búp bê Tây tinh xảo. Lục Khởi Phồn bất giác bắt đầu tưởng tượng đứa con của cậu và Chu Tri Mông sẽ trông như thế nào.

Tốt nhất là hoàn toàn thừa hưởng gen của Chu Tri Mông, có mái tóc xoăn gợn sóng và ngũ quan nhỏ nhắn, da trắng nõn, tính cách ngoan ngoãn mềm mại, chỉ cần hơi bĩu môi là đã khiến người ta mềm lòng.

Một phiên bản mini của Quyển Quyển, Lục Khởi Phồn nghĩ thôi đã thấy đáng yêu rồi.

Chu Tri Mông đậy nắp nồi canh lại, vừa vào phòng ngủ đã thấy cảnh tượng này: Lệ Lệ và Lục Khởi Phồn, một người ngồi ở đầu giường, một người ngồi ở cuối giường, mỗi người cầm một con thú bông, giơ tay ném về phía đối phương.

Chu Tri Mông vội vàng bước tới ôm Lệ Lệ vào lòng che chở: "Sao em lại ném con bé?"

Lục Khởi Phồn rất ấm ức, chỉ vào đống thú bông bên cạnh mình, nói: "Toàn là nó ném em, em còn chưa đánh trả đâu đấy."

"Em còn muốn đánh trả à?"

Lệ Lệ thích mùi hương trên người Chu Tri Mông, cứ rúc vào lòng anh, còn áp mặt lên cánh tay anh, lười biếng nhìn Lục Khởi Phồn.

Lục Khởi Phồn lại một lần nữa thay đổi chủ ý: Cậu chỉ muốn kết hôn, không muốn có con.

Chu Tri Mông bế Lệ Lệ lên, "Lệ Lệ ngoan, chúng ta không thèm để ý đến chú ấy nữa."

"Anh có học làm một ít đồ ăn dặm trên mạng, em hỏi anh Thiệu xem em bé có kiêng gì không," Chu Tri Mông dặn dò.

Lục Khởi Phồn miễn cưỡng "ừm" một tiếng, đợi đến khi anh Thiệu trả lời thì báo lại cho Chu Tri Mông: "Không có, anh Thiệu bảo cứ ăn tạm gì đó là được, anh ấy đang cùng vợ bó bột, lát nữa sẽ qua đón Lệ Lệ."

"Vậy thì ăn cháo sườn nhé, anh đã băm nhỏ thịt sườn ra để hầm."

Lục Khởi Phồn lại càng thêm ghen.

Cậu nhìn Chu Tri Mông ôm Lệ Lệ trên đùi đút cháo với ánh mắt hờn dỗi.

Có lẽ vì gương mặt hiền hòa, Chu Tri Mông trời sinh đã có sức hút với trẻ con, dù là Lục Khởi Phồn lúc nhỏ hay Lệ Lệ bây giờ, ở trước mặt Chu Tri Mông, mấy đứa nhỏ đều rất im lặng, ngoan ngoãn nghe lời anh. Chu Tri Mông một tay ôm Lệ Lệ, rồi thổi nguội thìa cháo, "A" một tiếng, đợi Lệ Lệ mở miệng.

"Có nóng không con?"

Lệ Lệ lắc đầu, ngả vào lòng Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông cười, đỡ cô bé dậy, "Bé ngoan."

Lục Khởi Phồn đến cả cánh gà cũng nuốt không trôi, hỏi: "Sao anh không kiên nhẫn với em như vậy?"

"Anh không kiên nhẫn với em? Em có lương tâm không vậy?"

Mới vừa rồi là ai đã bế anh lên bàn bếp quấn quýt lâu như thế, hại anh vừa phải lấy khăn lau vừa phải thay quần áo, làm lỡ mất bao nhiêu thời gian.

Lục Khởi Phồn hừ lạnh một tiếng, "Không hề có."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!