Chương 47: (Vô Đề)

Mãi đến ngày hôm sau, Chu Tri Mông mới biết Lục Khởi Phồn đã từ chối tiệc mừng và các cuộc phỏng vấn của truyền thông, khăng khăng đáp chuyến bay sớm nhất để về tìm anh.

Kha Vĩ không liên lạc được với Lục Khởi Phồn nên đành gọi cho Chu Tri Mông: "Xin lỗi đã làm phiền hai người. Tri Mông, cậu giúp tôi hỏi Khởi Phồn xem cậu ấy có thời gian không? Ở trong nước cũng có mấy đơn vị truyền thông muốn phỏng vấn đội xe bọn tôi, đang gấp rút chờ trả lời đấy."

Lục Khởi Phồn vùi mặt vào ngực Chu Tri Mông, ngủ rất say. Chu Tri Mông đẩy hai lần cũng không đánh thức được cậu, đang lúc khó xử thì Lục Khởi Phồn khẽ động vai, đổi một tư thế thoải mái hơn, nhưng vẫn dán chặt vào người Chu Tri Mông.

"Tiểu Khởi, Kha Vĩ hỏi em có đi phỏng vấn không." Chu Tri Mông hỏi.

"Không đi." Lục Khởi Phồn lầm bầm.

Kha Vĩ ở đầu dây bên kia la lên: "Tốt nhất là cậu nên đi! Nhân lúc trên mạng còn đang nóng, cậu đường đường chính chính lộ diện một lần, danh tiếng đội xe chúng ta đảm bảo sẽ lên một tầm cao mới. Nghe nói hiệp hội đang chuẩn bị hợp tác với mấy trang web lớn để tổ chức cái gì đó gọi là 'Ngôi sao xe đua toàn năng'. Đến lúc đó cậu mà tham gia, đảm bảo sẽ hạ gục cả đám minh tinh nhỏ, danh tiếng phất lên, tài trợ chắc chắn cũng sẽ tăng vọt, tiền đầu tư của cậu sẽ sớm được thu hồi thôi."

Giọng điệu của Kha Vĩ khi phác họa viễn cảnh tương lai quá sức truyền cảm, đến cả Chu Tri Mông cũng không nhịn được mà gật đầu.

Nhưng Lục Khởi Phồn lại thấy ồn ào, cậu kéo tay Chu Tri Mông bịt tai mình lại: "Kha Vĩ, kiếp trước anh làm đa cấp à?"

Kha Vĩ cười nói: "Cậu cho một câu trả lời đi, rốt cuộc có đi không? Người ta còn đang đợi đấy."

Chu Tri Mông suy nghĩ một lúc, cũng khuyên: "Hay là em cứ đi đi."

Lục Khởi Phồn không nói gì, Chu Tri Mông bèn trả lời thay cậu: "Em ấy đi đấy, các cậu sắp xếp thời gian rồi báo cho em ấy là được."

"Ok luôn."

Vừa cúp máy, Chu Tri Mông đã bị Lục Khởi Phồn kéo vào trong chăn. Lục Khởi Phồn lười biếng đè lên người anh, vừa chiếm tiện nghi vừa ấm ức nói: "Quyển Quyển lại bắt em ra ngoài lộ diện."

Chu Tri Mông bật cười: "Anh cũng không muốn đâu, ai bảo khuôn mặt này của em đáng tiền như vậy, còn tiết kiệm cả mớ tiền mua hot search."

"Không muốn đi."

Dáng vẻ hờn dỗi của cậu hoàn toàn trùng khớp với lúc nhỏ. Chu Tri Mông xoa tai cậu, "Tiểu Khởi ngoan, đã chọn con đường này rồi thì sẽ có rất nhiều chuyện mình không lường được. Hôm qua anh nói chuyện với ba nhỏ, ba nói sau này rất có thể em sẽ phải tiếp quản sự nghiệp của chú Lục. Anh nghe xong có hơi buồn, vì làm lãnh đạo một tập đoàn rất vất vả, ba nhỏ của anh cứ dăm ba bữa lại phải đi công tác xã giao, anh không muốn sau này em cũng như vậy, nhưng cũng không có cách nào khác."

Lục Khởi Phồn nằm xuống bên cạnh Chu Tri Mông, ôm lấy anh: "Em đảm bảo, em sẽ cố hết sức để ở bên cạnh anh, chuyện trời sập cũng không thể so sánh với anh được."

Chu Tri Mông mỉm cười, dù biết lời ngon tiếng ngọt này pha trộn rất nhiều sự bồng bột của tuổi trẻ, nhưng vẫn hài lòng gật đầu, "Có câu này của em là đủ rồi."

"Thật ra em cũng biết sau này vẫn phải tiếp quản Bách Nhã, nhưng đội Phong Bạo em vẫn sẽ tiếp tục làm, bất kể kết cục thế nào, em không muốn bản thân phải hối hận."

"Ừm," Chu Tri Mông dùng ngón tay chải nhẹ tóc Lục Khởi Phồn, rồi hôn lên trán cậu: "Tiểu Khởi đã rất giỏi rồi, đừng có áp lực. Nếu không được nữa thì... anh sẽ kiếm học bổng nuôi em."

Nói xong chính anh cũng bị mình chọc cười, Lục Khởi Phồn liền hôn lấy anh.

Nhưng chưa hôn được mấy cái, Lục Khởi Phồn lại ỷ lại trong lòng Chu Tri Mông, dính lấy anh đến không thở nổi. Buổi sáng sớm nhanh chóng biến thành lúc mặt trời đã lên cao, Chu Tri Mông vốn định dậy sớm làm một bữa sáng thịnh soạn cuối cùng vẫn không thể rời khỏi giường.

Về đến ký túc xá, Lý Diên đang ủ rũ nằm bò trên bàn, thấy Chu Tri Mông thì nhấc mí mắt lên, "Cậu về rồi à, cả đêm không về đấy nhé."

Chu Tri Mông ngượng ngùng cười.

"Lục Khởi Phồn về đến nơi việc *****ên là gặp cậu," Lý Diên chậc lưỡi hai tiếng: "Tình cảm sâu đậm thật."

"Cậu sao thế?" Chu Tri Mông đặt cặp xuống, đi đến bên cạnh Lý Diên, thấy cậu ta vội vàng giấu màn hình điện thoại đi. Trên màn hình hiện chữ "Kha Vĩ", nhưng trong khung chat chỉ có những vạch màu xanh dài, rõ ràng đối phương chẳng mấy khi trả lời.

"Anh ấy—" Chu Tri Mông không biết nói sao.

"Hôm qua tớ đã nhắn tin chúc mừng cậu ấy giành huy chương vàng rồi, đến giờ vẫn chưa trả lời tớ, hừ, thật vô vị."

Nói rồi liền cầm điện thoại lên định chặn Kha Vĩ.

Chu Tri Mông nhanh tay ngăn lại, "Hai ngày nay anh ấy bận quá, Tiểu Khởi vừa thi xong đã làm ông chủ phủi tay về nước rồi, những việc còn lại đều do Kha Vĩ xử lý. Sáng sớm nay anh ấy còn gọi cho Tiểu Khởi hỏi có nhận phỏng vấn không, chắc chắn là do bận quá nên không có thời gian trả lời cậu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!