Ánh mắt của Chu Tri Mông vô cùng chân thành, Lục Khởi Phồn khẽ nhướng mày, đột nhiên thay đổi chủ ý.
Chu Tri Mông không hiểu tại sao, chỉ đau lòng nâng mặt Lục Khởi Phồn, rủ rỉ kể lể chuyện ngày hôm đó, nói xong còn thở dài một hơi: "Không sao đâu, dù sao thì các cha cũng đã tha thứ cho chúng ta rồi, sau này cứ từ từ là được, thời gian còn dài mà."
Lục Khởi Phồn vùi mặt vào hõm cổ Chu Tri Mông, không nói một lời, Chu Tri Mông lại càng thêm thương yêu, ôm lấy cậu, mặc cho cậu đè lên người mình, còn nhẹ nhàng vỗ lưng cậu.
"Quyển Quyển."
"Hửm?"
"Giúp em," Lục Khởi Phồn ngẩng đầu, ghé vào tai Chu Tri Mông, khẽ nói: "Có lẽ sẽ tốt hơn một chút."
"Hả? Giúp thế nào?"
Lục Khởi Phồn nén cười, ôm Chu Tri Mông dịch lên một chút, hai người mặt đối mặt nằm cạnh nhau, tay Chu Tri Mông bị Lục Khởi Phồn nắm lấy, Lục Khởi Phồn cúi đầu hôn lên mu bàn tay anh. Ánh mắt của cậu luôn ẩn chứa một tình cảm sâu lắng, giống như một vòng xoáy không đáy, mỗi lần Chu Tri Mông nhìn vào đều phải chìm đắm.
Họ đã ở bên nhau quá nhiều năm, từ khi sinh ra cho đến tận bây giờ. Chu Tri Mông vẫn nhớ lúc còn rất nhỏ, nhà Lục Khởi Phồn có một chiếc giường nhỏ hình ô tô rất ngầu, Lục Khởi Phồn thường khóc lóc ầm ĩ đòi Chu Tri Mông ở lại ngủ cùng. Thật ra Chu Tri Mông không muốn lắm, anh muốn về nhà ngủ với Lâm Tri Dịch, nhưng Tiểu Khởi khóc trông rất đáng thương, như thể chỉ cần anh về nhà là Tiểu Khởi sẽ bị cả thế giới ruồng bỏ vậy. Anh nhìn mà không nỡ từ chối.
Hai đứa trẻ nép mình trong chiếc giường ô tô nhỏ, câu chuyện cổ tích của Chung Diệp còn chưa kể xong thì họ đã tựa vào nhau ngủ thiếp đi.
Lúc đó Lục Khởi Phồn cũng thích nắm tay anh như vậy, ngủ say rồi vẫn nắm chặt, hễ Chu Tri Mông rút tay ra là cậu sẽ tỉnh giấc.
Sau này vì Lục Khởi Phồn lớn quá nhanh, chiếc giường nhỏ đó nhanh chóng bị bỏ, nhưng dù đổi thành chiếc giường nào đi nữa, Lục Khởi Phồn vẫn thường quấn lấy Chu Tri Mông đòi ngủ chung.
Lục Khởi Phồn đã dành trọn 100% sự nhiệt tình của mình cho một mình Chu Tri Mông, mười tám năm qua vẫn trước sau như một.
Sự dịu dàng, ngoan ngoãn, cưng chiều và kiên nhẫn của cậu, tất cả đều thuộc về Chu Tri Mông.
Đôi khi Chu Tri Mông cũng không hiểu tại sao lại như vậy, lẽ nào thật sự là vì anh là người *****ên Lục Khởi Phồn nhìn thấy khi chào đời?
Nhưng bây giờ anh đã không còn thời gian để suy nghĩ về nguyên nhân nữa, anh bị Lục Khởi Phồn lật người lại, miếng dán ức chế sau gáy cũng bị xé ra. Môi của Lục Khởi Phồn phủ lên tuyến thể của anh, dấu răng trên đó đã mờ đi, nhưng vết sẹo do đánh dấu hoàn toàn để lại vẫn còn.
Lục Khởi Phồn hôn lên vết đánh dấu đó.
"Quyển Quyển, mùi sữa dừa hình như đậm hơn rồi."
Chu Tri Mông cắn môi dưới, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện ngày đó anh bị Lục Khởi Phồn nửa dụ nửa lừa làm đánh dấu hoàn toàn. Mặc dù Lục Khởi Phồn bây giờ không được như trước, nhưng cảm giác áp bức bẩm sinh của alpha vẫn không hề suy giảm.
Chu Tri Mông nắm chặt chăn, khó khăn lắm mới nói được một câu hoàn chỉnh: "Tiểu Khởi, em... em muốn anh giúp gì?"
Lục Khởi Phồn nắm lấy tay anh, gọi tên anh.
Chu Tri Mông đột nhiên hiểu ra, anh cứng người, tay cũng dừng lại, nhưng rồi lại nghĩ: Mình làm vậy có khiến Tiểu Khởi thất vọng không? Em ấy đã bị ám ảnh tâm lý rồi, có thể rất lâu nữa mới hồi phục được, dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến lòng tự trọng.
Chu Tri Mông vẫn luôn cảm thấy Lục Khởi Phồn chẳng quan tâm đến điều gì, anh không ngờ chuyện lần trước lại gây ra tổn thương lớn như vậy cho cậu.
Anh tự chuẩn bị tâm lý cho mình một hồi, rồi hít một hơi thật sâu.
Lục Khởi Phồn véo nhẹ vào lòng bàn tay anh, Chu Tri Mông hơi nín thở, Lục Khởi Phồn cúi đầu hôn anh.
Chu Tri Mông vừa tận hưởng nụ hôn của Lục Khởi Phồn, vừa phân tâm.
Anh đang đoán xem trạng thái hiện tại của Lục Khởi Phồn là gì, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy hơi đau lòng, dù sao Lục Khởi Phồn cũng mới mười tám tuổi. Hàn Phong thường nói alpha mười tám tuổi còn cứng hơn cả kim cương, Chu Tri Mông trước đây đã dùng cơ thể mình để kiểm chứng tính xác thực của câu nói này, quả đúng là như vậy.
Chu Tri Mông vừa lo lắng vừa có chút đau lòng.
Có nên đến bệnh viện khám không? Lục Khởi Phồn có chịu đi không?
Đang suy nghĩ miên man, anh đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!