Lục Khởi Phồn vừa kết thúc kỳ quân sự liền trở về Vọng Thành. Cha cậu đích thân đưa cậu đến công ty đầu tư thuộc tập đoàn Bách Nhã, trao đổi cặn kẽ mọi khía cạnh của việc góp vốn.
Cuối cùng, Lục Cẩn Thừa hỏi cậu: "Suy nghĩ kỹ chưa? Vẫn là vụ cá cược lần trước, nếu thua lỗ, con phải ở lại Bách Nhã làm công cả đời cho cha."
Lục Khởi Phồn gật đầu, "Suy nghĩ kỹ rồi ạ."
Lục Cẩn Thừa cười khẽ, đứng dậy nói: "Được thôi, cứ làm theo quy trình."
Trước khi quay về Thủ đô, Lục Khởi Phồn gọi một cuộc điện thoại cho anh Thiệu, báo cho anh ấy biết tình hình hiện tại. Ngay khoảnh khắc bấm số gọi đi, Lục Khởi Phồn mới nhận ra sự lo lắng của Chung Diệp trong bữa cơm hôm đó quả thực không phải không có lý. Dù sao thì trước đó cậu đã khoác lác, thậm chí còn ép Tân Dương rời đi, bây giờ lại từ bỏ việc mua lại giữa đường, Lục Khởi Phồn đột nhiên cảm thấy khó xử.
Mười tám năm đầu đời của cậu trôi qua quá thuận buồm xuôi gió, mọi thứ cậu muốn về cơ bản đều có thể dễ dàng có được, bất kể là học tập, sở thích hay là Quyển Quyển.
Đây là lần *****ên, trong cảm xúc của cậu xuất hiện hai chữ "khó xử".
Nhưng điều khiến cậu không ngờ là, phía anh Thiệu lại thở phào nhẹ nhõm.
"Góp vốn tốt đấy, như vậy tốt hơn. Khởi Phồn, anh nói thật lòng nhé, nếu em thật sự mua lại cả đội đua, tình hình sẽ rất khó xử. Dù sao em cũng mới mười tám tuổi, nhỏ hơn tất cả các thành viên chủ lực trong đội. Mọi người nể phục năng lực của em, ngưỡng mộ điều kiện của em, nhưng nếu em thật sự trở thành ông chủ của họ, quản lý họ, trong lòng các thành viên chắc chắn sẽ có oán trách.
Góp vốn thì em vừa có tiếng nói, lại không tỏ ra quá áp đặt, rất tốt."
Lục Khởi Phồn hơi ngẩn người, không ngờ chuyện này lại vô tình trở thành cách giải quyết tốt nhất.
Điều này cũng khiến cậu đột nhiên nhận ra, giữa việc làm và không làm bất cứ chuyện gì đều có một phương pháp trung hòa, một phương pháp có thể làm hài lòng tất cả mọi người hết mức có thể. Dù đó là sự hài lòng muộn màng, nhưng cũng thỏa đáng hơn.
Trước đây cậu chưa bao giờ cân nhắc điều đó, hoàn toàn làm theo ý mình, kết quả cuối cùng là làm tổn thương người mình yêu nhất.
Cậu nhắn tin cho Chu Tri Mông trước khi lên máy bay.
[Em lên máy bay rồi, về Thủ đô đây.]
Chu Tri Mông không trả lời cậu ngay lập tức. Hơn ba tiếng sau, khi Lục Khởi Phồn mở lại điện thoại, cậu mới nhận được một tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước.
[Được, Tiểu Khởi, anh có làm cho em hai món mặn một món canh, đều ở trong nồi cả. Nếu em muốn ăn thì hâm nóng lại, cơm thì ở trong nồi cơm điện.]
Lục Khởi Phồn lập tức bỏ hết mọi việc xuống, gọi điện qua, "Em mới thấy tin nhắn. Quyển Quyển, anh... sao anh không ăn cùng em?"
"Tối nay anh phải tham gia buổi thảo luận của nhóm do một anh khóa trên tổ chức, 7 giờ tối bắt đầu."
"Nhưng mà..."
Lục Khởi Phồn muốn nói, nhưng chúng ta đã hơn mười ngày không gặp nhau rồi. Nhưng cậu đã không nói ra, cậu cố nén nỗi nhớ và sự thôi thúc lại, nói: "Buổi thảo luận gì vậy anh?"
"Là của một anh khóa trên tổ chức, mỗi tuần có một buổi thảo luận tập trung, mỗi lần giải quyết một vấn đề khó. Anh đã tham gia từ năm ngoái rồi, không khí rất tốt, học được nhiều thứ lắm," Giọng Chu Tri Mông đột nhiên có thêm chút van nài và chán nản, anh nói: "Anh không muốn vắng mặt."
Anh sợ Lục Khởi Phồn sẽ không cho anh đi.
Tim Lục Khởi Phồn đau nhói, lúc này cậu mới biết sự áp đặt của mình đã gây ra ảnh hưởng lớn đến thế nào cho Chu Tri Mông.
Trước đây Chu Tri Mông luôn quen với việc chiều theo và thuận tùng Lục Khởi Phồn. Dù cho chuyện lần trước đã xảy ra, Lục Khởi Phồn đã bị phụ huynh đánh một trận, cũng đã nghiêm túc hứa hẹn, nhưng sâu trong lòng Chu Tri Mông vẫn không tin tưởng Lục Khởi Phồn.
Trong mắt anh, Lục Khởi Phồn có lẽ vẫn là một Lục Khởi Phồn tùy hứng như cũ.
"Tiểu Khởi?" Chu Tri Mông không nghe thấy giọng của Lục Khởi Phồn.
Lục Khởi Phồn hoàn hồn, nói: "Em đây, em vừa nghe anh nói về buổi thảo luận này đã thấy rất hay rồi. Anh cứ đi tham gia đi, em cũng vừa hay phải đến đội đua một chuyến."
Phía Chu Tri Mông cũng im lặng nửa phút, "Tiểu Khởi, không phải anh không muốn gặp em, chỉ là... em cho anh thêm chút thời gian nữa được không?"
Chu Tri Mông nói xong chính mình cũng thấy sến súa, anh cũng không biết mình đang vướng mắc điều gì, chỉ là trong đầu cứ luôn hiện lên cảnh tượng ngày hôm đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!