Khi đến cổng trường, Lâm Tri Dịch đỗ xe vào chỗ, vừa hay nhận được tin nhắn của Chu Hoài Sinh.
[Anh qua ngay đây, em và Quyển Quyển đợi một chút.]
Chu Tri Mông nhìn vào màn hình điện thoại của Lâm Tri Dịch, căng thẳng đến mức bắt đầu cắn môi mình. Lâm Tri Dịch cười xoa mặt anh: "Đừng sợ, điều này cho thấy chuyện bên Tiểu Khởi đã được giải quyết rồi."
"Lúc cha đánh Tiểu Khởi, con chỉ nghe thôi đã thấy sợ lắm rồi."
"Đúng vậy, người hiền lành như cha con, cũng chỉ vì Quyển Quyển nên mới như thế."
Chu Tri Mông xấu hổ cúi đầu.
"Lúc đó chuyện xảy ra đột ngột quá, bọn ba đều không có sự chuẩn bị tâm lý, lại thêm bộ dạng của hai đứa lúc đó, cơn giận của cha con chắc chắn là bùng lên ngay lập tức."
Chu Tri Mông đột nhiên ôm lấy cổ mình, căng thẳng hỏi Lâm Tri Dịch: "Ba nhỏ, có... có..."
Lâm Tri Dịch lập tức hiểu ý của Chu Tri Mông, lấy từ trong túi ở ghế sau ra một chiếc áo khoác mỏng có cổ, giúp Chu Tri Mông mặc vào, còn kéo khóa lên cao nhất, miễn cưỡng che đi những vết hôn chi chít trên cổ Chu Tri Mông, và cả dấu răng sau gáy.
"Sau này nếu ngày mai có tiết học hoặc có chuyện gì quan trọng, không thể chiều theo ý Tiểu Khởi như vậy được đâu."
Chu Tri Mông đỏ mặt gật đầu.
"Tiểu Khởi tuy chưa làm đến bước cuối cùng, chưa tạo kết trong khoang sinh sản, nhưng bao phủ pheromone cũng là đánh dấu hoàn toàn rồi, cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cơ thể con. À đúng rồi, lát nữa ba nhỏ sẽ đi hỏi bác sĩ Lý, xem có cần kê cho con một số loại thuốc ức chế hiệu quả hơn không. Loại thuốc ức chế thông thường mà con đang dùng, sau này kỳ ph. át tì.
nh chắc chắn sẽ không đủ dùng nữa..."
Lời còn chưa dứt, cửa xe sau đã được mở ra, Chu Hoài Sinh ngồi vào, Lâm Tri Dịch liền dừng chủ đề.
Chu Tri Mông lập tức trở nên đứng ngồi không yên, cũng không dám ngẩng đầu, lí nhí như muỗi kêu gọi một tiếng "Cha".
"Trước tiên cha xin lỗi con." Chu Hoài Sinh nói.
Chu Tri Mông sững sờ.
"Lúc đó đáng lẽ cha nên kiểm soát cảm xúc của mình, ít nhất không nên làm cho mọi chuyện trở nên như vậy."
Chu Tri Mông cúi đầu thấp hơn nữa: "Không phải đâu ạ, là do con không tốt."
"Vừa rồi chú Lục của con có nói với cha, chuyện của bọn trẻ cứ để chúng tự giải quyết. Cha nghĩ lại, thấy cũng đúng, đã đến lúc nên buông tay để Quyển Quyển tự mình suy nghĩ và đưa ra quyết định rồi. Cha thậm chí còn đang nghĩ, nếu không phải cha cứ hết lần này đến lần khác nhấn mạnh với con và Tiểu Khởi là cái này không được, cái kia không cho phép, thì có lẽ hai đứa đã không cảm thấy tò mò, không cảm thấy đó là một điều cấm kỵ k. ích thí.
ch, Tiểu Khởi cũng sẽ không biết sai mà vẫn phạm."
Chu Tri Mông rưng rưng nước mắt lắc đầu, "Không phải đâu ạ."
"Quyển Quyển lớn rồi, cha cũng nên..."
Lời của Chu Hoài Sinh còn chưa nói xong, Chu Tri Mông đột nhiên mở cửa ghế phụ lái, chạy ra ghế sau rồi lao vào lòng Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh vòng tay ra trước sau che cho anh: "Chậm một chút, chậm một chút."
"Lớn rồi cũng không thể rời xa cha và ba nhỏ." Chu Tri Mông nghẹn ngào nói.
Lâm Tri Dịch lặng lẽ nhìn hai người họ.
Chu Hoài Sinh vu. ốt ve sau gáy Chu Tri Mông, lòng lại được lấp đầy. Lần *****ên ông ích kỷ nghĩ: Nếu Quyển Quyển không lớn thì tốt biết mấy, cứ mãi là dáng vẻ hai ba tuổi, một phiên bản thu nhỏ của Lâm Tri Dịch. Ông vừa mở mắt ra là có thể thấy hai Quyển Quyển một lớn một nhỏ ôm nhau, ánh nắng bao lấy giường, vạn vật trên đời cũng theo đó mà trở nên tốt đẹp.
Ông vẫn luôn tận hưởng sự dựa dẫm của con trai dành cho mình, cho đến hôm nay ông mới phát hiện ra, là ông đang dựa dẫm vào con.
Từ khi Quyển Quyển lên đại học, nhà cửa trở nên trống trải, nếu Lâm Tri Dịch bận rộn công việc, thì ông sẽ phải một mình đối mặt với căn nhà trống vắng sau giờ làm.
Nhà bếp, sân vườn, đâu đâu cũng là hình bóng của Chu Tri Mông. Cậu nhóc như cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau ông, nũng nịu nói: "Cha ơi, con giúp cha một tay."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!