Chương 4: (Vô Đề)

Lúc Lục Cẩn Thừa và Chung Diệp đến đón Lục Khởi Phồn, Lục Khởi Phồn còn không muốn đi.

Chu Tri Mông đẩy cậu hai cái, cậu mới miễn cưỡng thu dọn cặp sách, đi xuống lầu. Chung Diệp ôm lấy cậu, hỏi: "Sao lại mặt mày ủ rũ vậy? Giận rồi à?"

Lục Khởi Phồn không có biểu cảm gì, Chung Diệp vu. ốt ve lưng cậu dỗ dành.

Lục Cẩn Thừa ở bên cạnh hừ một tiếng, bầu không khí giữa hai cha con trở nên căng thẳng, Lục Khởi Phồn lập tức xoay người định quay lại nhà Chu Tri Mông.

Chu Tri Mông vội vàng ngăn cậu lại, "Lúc ngủ Tiểu Khởi cứ đạp chăn, đêm qua con phải dậy đắp chăn lại cho em ấy ba lần, hai chú mau đưa em ấy về đi."

Chung Diệp cười nắm lấy cánh tay Lục Khởi Phồn, "Được rồi được rồi, chú đưa nó về."

Lục Khởi Phồn nhìn Chu Tri Mông, trong ánh mắt lộ ra vẻ bất mãn với những lời Chu Tri Mông vừa nói, Chu Tri Mông nghẹn lời, đưa tay lên véo má Lục Khởi Phồn.

"Em ngoan ngoãn một chút."

Vẻ mặt của Lục Khởi Phồn khiến Chu Tri Mông nhớ đến chú chó chăn cừu Đức nhà hàng xóm. Chú chó chăn cừu Đức đó ngày thường trông oai phong lẫm liệt, nhưng khi chủ nhân ra ngoài không dẫn nó theo, nó sẽ ngồi ở cửa, trong cổ họng phát ra tiếng r. ên rỉ không phục, ánh mắt u oán.

Cũng giống như Tiểu Khởi lúc này.

Lục Khởi Phồn lúc ngồi vào trong xe sắc mặt vẫn u ám, Chu Tri Mông vẫy tay với cậu, cậu cũng không để ý, không thèm nhìn Chu Tri Mông lấy một cái.

Chu Tri Mông mím môi, nhìn chiếc xe dần dần đi xa, trong lòng khó xử. Chu Hoài Sinh đến an ủi: "Không sao đâu, Quyển Quyển, con làm vậy là đúng, hai cha con chú Lục và Tiểu Khởi cũng cần có thêm cơ hội ở bên nhau."

Chu Tri Mông gật đầu, "Vâng ạ."

Anh trở về phòng tiếp tục làm bài tập, tiện thể giúp Lục Khởi Phồn tổng hợp lại một số kiến thức trọng tâm thi trung học cơ sở.

Ngày hôm sau đến trường, Ôn Kỳ Nguyệt vỗ vai anh, "Tri Mông, tuần sau cậu được làm người kéo cờ."

"Thật sao?" Chu Tri Mông khép sách lại, "Cùng với ai vậy?"

"Bùi Hạo lớp 3."

Chu Tri Mông suy nghĩ một chút, không nhớ rõ mặt người đó, chỉ nhớ Bùi Hạo hình như là Alpha, thành tích ngang ngửa với anh, đều ổn định trong top 3.

"Được, tớ biết rồi."

Giờ ra chơi, Bùi Hạo đến tìm Chu Tri Mông, anh ta dựa vào cửa sổ, chào hỏi Chu Tri Mông, "Cậu còn nhớ tớ không? Trước đây lúc thi đấu đã gặp rồi."

Chu Tri Mông đứng dậy đi ra ngoài lớp học, lịch sự nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Lễ chào cờ... cậu có muốn đi tập dợt một chút không?"

Thực ra Chu Tri Mông cảm thấy hơi phiền phức, hơn nữa đây cũng không phải là lần *****ên anh làm người kéo cờ, cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng nghĩ lại vẫn không tiện từ chối, bèn gật đầu đáp: "Được, đi ngay bây giờ đi."

"Bây giờ á?"

"Ừ."

"Hay là tan học rồi đi?"

Chu Tri Mông nhìn đồng hồ trong lớp, cười nói: "Không sao, còn mười phút nữa lận, đủ thời gian mà."

Vẻ ngoài Chu Tri Mông rất đáng yêu, mắt mày cong cong, dường như cho dù người khác làm gì anh cũng sẽ không tức giận.

Trước đây lúc thi, Bùi Hạo từng học vài tiết bồi dưỡng cùng Chu Tri Mông ở chỗ một giáo viên, Chu Tri Mông rất được giáo viên yêu thích, quan hệ với các bạn học trong lớp bồi dưỡng cũng rất tốt, rõ ràng mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, vậy mà Chu Tri Mông lại hòa đồng với tất cả mọi người.

Bùi Hạo cứ tưởng anh dễ nói chuyện.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!