Chu Tri Mông ngồi trong xe, ôm lấy khuôn mặt Lục Khởi Phồn, dỗ dành: "Thứ Tư tuần này anh không có tiết buổi chiều, trưa anh qua với em được không?"
Lục Khởi Phồn hôn anh, hôn xong còn nói: "Không được."
Chu Tri Mông bĩu môi, "Biết ngay em nói cái gì mà trưởng thành hơn, chững chạc hơn đều là lừa cha anh thôi, em vẫn y như cũ."
Sắc mặt Chu Tri Mông nghiêm túc, Lục Khởi Phồn lập tức hoảng hốt, ôm lấy anh nói: "Không có, em trêu anh thôi, em chỉ muốn trêu để anh hôn em nhiều hơn, em về ký túc xá ngay đây."
"Thế còn tạm được." Chu Tri Mông cười nói.
Lục Khởi Phồn hoàn hồn, "Hay lắm, giờ anh học được cách nắm thóp em rồi."
"Nắm thóp em còn không phải dễ như trở bàn tay sao?" Chu Tri Mông chấm nhẹ lên chóp mũi Lục Khởi Phồn, đắc ý nói: "Tiểu Khởi, bây giờ em phải biểu hiện tốt một chút, nếu không để cha anh biết em toàn dụ anh ở lại qua đêm là em toi đời đó."
"Vậy em biểu hiện tốt, anh sẽ không nói cho cha anh biết, đúng không?"
Hai má Chu Tri Mông ửng đỏ, Lục Khởi Phồn nghiêng người tới hôn anh, nói bên tai anh: "Nếu em biểu hiện tốt, thứ 7 chủ nhật anh cũng qua nha, được không?"
Chu Tri Mông rõ ràng có chút băn khoăn, khó xử giữa cha với ba nhỏ và Tiểu Khởi, Lục Khởi Phồn khích lệ: "Em sẽ không làm gì đâu."
Chu Tri Mông thụi cho cậu một cú, "Ai mà tin."
Lục Khởi Phồn chỉ cười, rồi lại vu. ốt ve gáy Chu Tri Mông, ấn anh xuống.
Chu Tri Mông không làm gì được cậu, vội vàng chống cự: "Được rồi, em về ký túc xá trước đi, làm quen với bạn cùng phòng một chút."
Lục Khởi Phồn để Chu Tri Mông ngồi lại ngay ngắn, cài dây an toàn cho anh, khởi động xe, "Em đưa anh về trước."
Sau khi đưa Chu Tri Mông về Đại học Thủ đô, Lục Khởi Phồn trở về ký túc xá của mình. Cậu làm theo yêu cầu của Chu Tri Mông, chào hỏi ba người bạn cùng phòng, một trong số đó là một nam sinh đeo kính chủ động đi tới, hỏi: "Cậu là Lục Khởi Phồn của đội Phong Bạo phải không?"
Lục Khởi Phồn gật đầu.
Nam sinh mừng rỡ nói: "Trời ơi, thật sự là cậu! Tớ xem trận đấu của cậu ở Đức rồi, quá đỉnh, tớ cũng siêu thích đua xe, tiếc là trò này tốn tiền quá, chơi không nổi."
Lục Khởi Phồn trải ga giường xong, xuống giường mỉm cười với nam sinh. Nam sinh thấy Lục Khởi Phồn không có phản ứng gì nhiều, lúng túng quay về chỗ của mình. Lục Khởi Phồn thu dọn đồ đạc xong thì vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong, còn chưa ra khỏi phòng tắm đã nghe thấy người bên ngoài nói: "... Nhà cậu ta cực kỳ giàu, kiểu siêu siêu giàu ấy, phụ huynh một người mở công ty niêm yết, một người là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng, người ta không thèm để ý đến bọn mình cũng bình thường thôi."
Lục Khởi Phồn dừng lại một chút, trong lòng không hề để tâm, đang chuẩn bị bước ra thì lại nghe thấy nam sinh vừa chủ động bắt chuyện với cậu lên tiếng: "Các cậu nói nhỏ chút, cậu ấy cũng không phải không để ý đến bọn mình, tớ xem phỏng vấn của cậu ấy rồi, tính cách cậu ấy vốn vậy."
Có người nói giúp mình, Lục Khởi Phồn có chút bất ngờ.
Cậu nhớ lại ngoại hình của nam sinh ban nãy, chắc là một Alpha cấp bậc bình thường, cao khoảng một mét bảy hai, đeo một cặp kính gọng đen, trông không có gì nổi bật.
"Cậu ấy đua xe thật sự rất giỏi, đưa Phong Bạo giành luôn Á quân giải Đức. Cậu phải biết, lần trước có đội Trung Quốc lọt vào top 3 giải Đức đã là chuyện của năm năm trước rồi. Đội của họ trước khi cậu ấy tham gia thật sự rất tệ, đội trưởng tuổi quá lớn, mấy thành viên lại không đồng lòng, quản lý còn chẳng kéo được tài trợ nào, tớ vốn không còn hy vọng gì nữa."
Lục Khởi Phồn nhướng mày, có chút kinh ngạc trước lời nhận xét của nam sinh này.
Nhận xét rất chính xác.
Có lẽ có thể dùng được.
Cậu mở cửa phòng vệ sinh, đi thẳng tới, hỏi nam sinh ban nãy: "Cậu tên gì?"
Nam sinh ngẩn người một lúc, rồi lắp bắp nói: "Trình Duy."
Lục Khởi Phồn gật đầu, không nói gì, chỉ tùy ý liếc nhìn hai người bên cạnh, rồi leo lên giường của mình. Chu Tri Mông vừa hay nhắn tin tới: "Sao rồi? Có quen không?"
"Cũng được."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!