"Con không có ở chung với Tiểu Khởi, hôm qua em ấy mới nói cho con biết em ấy mua nhà, hôm qua cũng là lần *****ên con đến đó, nhưng con biết con không nên ở lại qua đêm, ít nhất cũng nên nói với cha và ba nhỏ một tiếng, là con không đúng."
Chu Hoài Sinh thở dài, "Con cũng lớn rồi, là ba quản nhiều quá."
Chu Tri Mông lắc đầu, "Không có đâu ạ."
Nguyên nhân khiến Chu Hoài Sinh nổi giận là vì nhìn thấy vết hôn trên cổ Chu Tri Mông, và cả tuyến thể lộ ra khi anh quay đầu.
Có lẽ ông vẫn coi Chu Tri Mông là một đứa bé con, là Quyển Quyển mà ông từng ôm trong lòng.
Ông quá yêu thương, nên cũng không nỡ buông tay.
Lâm Tri Dịch nghe thấy tiếng, từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Chu Tri Mông thì sững người, vội vàng bước tới, "Sao lại về rồi?"
Chu Tri Mông cúi đầu, Lâm Tri Dịch nhìn anh, rồi lại nhìn Chu Hoài Sinh, cười nói: "Ồ, về dỗ cha à?"
Chu Hoài Sinh buông Chu Tri Mông ra, "Ăn sáng chưa? Hay là lên lầu ngủ một giấc trước đã?"
Lâm Tri Dịch ôm Chu Tri Mông, "Mới mấy giờ đâu, tối qua chắc chắn không ngủ rồi phải không, uống ly sữa rồi đi ngủ một giấc."
Chu Tri Mông vừa định lên lầu lại xoay người, nhỏ giọng nói với Lâm Tri Dịch: "Tiểu Khởi vẫn còn ở bên ngoài."
Lâm Tri Dịch mỉm cười, cũng nhỏ giọng đáp lại anh: "Ba nhỏ đi giải quyết, con lên lầu ngủ trước đi."
Lâm Tri Dịch đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Khởi Phồn ở bên ngoài, bèn đi tới, "Là con đưa nó về?"
"Dạ."
"Chú biết ngay mà, chuyện hấp tấp tùy tiện như vậy, Quyển Quyển không làm ra được đâu."
Lâm Tri Dịch vỗ vai Lục Khởi Phồn, bất đắc dĩ nói: "Con đó, sao lại không thừa hưởng được tính kiên nhẫn của cha con vậy? Cha con năm đó thích ba nhỏ của con như vậy, mà nói đợi năm năm là đợi đúng năm năm. Dĩ nhiên hai đứa nhỏ các con không cần trải qua những trắc trở này, chỉ là các chú đều cảm thấy, với tuổi của các con hiện tại, vẫn chưa thích hợp để có tiến triển nhanh như vậy."
Lục Khởi Phồn không lên tiếng.
"Mười tám tuổi đã đánh dấu hoàn toàn, rồi sống chung, có phải là quá sớm không?"
"Con không làm vậy."
"Nhưng con đã ám thị Quyển Quyển rồi, con biết đó, Quyển Quyển không chịu được dỗ dành, nó mà nhượng bộ một chút, con lại được đằng chân lân đằng đầu, thật sự để hai đứa ở trong căn hộ nhỏ ở thủ đô một tháng, đừng nói là đánh dấu hoàn toàn, có khi còn cho chú bồng cháu rồi ấy chứ."
Gương mặt Lục Khởi Phồn lộ rõ vẻ bối rối và ngượng ngùng hiếm thấy.
"Chú không phản ứng gay gắt như chú Chu, nhưng chú cũng có lời muốn nói. Chú không cho phép Quyển Quyển mang thai trước khi tốt nghiệp, như vậy rất lãng phí. Con đừng thấy Quyển Quyển ngày thường ngơ ngác, nhưng nó có không gian phát triển rất lớn trong học tập, nó vô cùng yêu thích những thứ mình nghiên cứu, chú hy vọng nó có thể đạt được thành tựu trong lĩnh vực mình yêu thích."
"Con hiểu rồi ạ."
"Cũng giống như con thích đua xe, chú cũng mong con có sự phát triển tốt."
"Cảm ơn chú."
"Lời của chú Chu có lẽ hơi làm tổn thương con, chú thay mặt chú ấy xin lỗi con."
"Không đâu ạ, là do con làm không tốt."
"Không phải con không tốt, mà là... nói sao nhỉ?" Lâm Tri Dịch suy nghĩ một chút rồi nói: "Chuyện đi Đức thi đấu trước kia không nói nữa, cứ lấy chuyện con mua nhà lần này đi. Con có bàn bạc kỹ lưỡng với cha và ba nhỏ con không? Có phải là thấy gần trường Quyển Quyển có căn nhà đang bán thì mua luôn không? Nếu con hỏi cha với ba nhỏ con, hoặc hỏi chú, nhờ người đi xem xét kỹ hơn xung quanh, chạy tới chạy lui một chút, biết đâu có thể mua được căn nhà có vị trí tốt hơn, giá cả hợp lý hơn."
Lục Khởi Phồn hơi sững người.
"Dĩ nhiên đã mua rồi, nói những điều này cũng không còn ý nghĩa nữa. Nhưng con gọi Quyển Quyển qua đó, để nó ngủ lại nhà con, có cần phải báo cho bọn chú một tiếng không? Sáng sớm nay chạy một quãng đường xa từ thủ đô về, có phải cũng nên báo trước cho bọn chú một tiếng không, lỡ như chú Chu của con đột xuất có việc phải đi công tác hoặc tối qua tức giận không chịu gặp Quyển Quyển, chẳng phải các con chạy về vô ích sao?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!