"Cha..."
Chu Tri Mông vừa nhấn nút nhận cuộc gọi đã nhìn thấy gương mặt Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh có lẽ vừa từ phòng bếp bước ra, khung cảnh phía sau lưng ông chuyển từ tủ bếp sang cửa sổ sát đất bên cạnh ghế sô pha. Ông ngồi xuống sô pha, cười với Chu Tri Mông: "Quyển Quyển đang làm gì đó? Về ký túc xá rồi à?"
"Con không làm gì cả..." Chu Tri Mông chột dạ đến mức giọng nói nhỏ đi đáng thương.
Chu Hoài Sinh ban đầu chưa nhận ra điều khác thường của Chu Tri Mông, nói với anh: "Khi nào con được nghỉ? Vừa hay mấy hôm nữa cha đến Thủ đô công tác, đến lúc đó qua thăm con, rồi cùng con về nhà."
Chu Tri Mông nuốt nước bọt, căng thẳng đến mức tay cũng run lên. Anh biết bây giờ mình áo quần xộc xệch, tóc tai bù xù, mặt mày đỏ bừng, trên cổ rất có thể vẫn còn dấu hôn chưa mờ.
Tiểu Khởi khốn kiếp!
Lục Khởi Phồn lười biếng dựa vào đầu giường, vươn tay lấy cốc nước thủy tinh, uống một ngụm. Chu Tri Mông dùng ánh mắt ra hiệu cho cậu đừng gây ra tiếng động. Lục Khởi Phồn chẳng hề biết hối cải, tay kia còn vươn đến véo nhẹ lên đùi Chu Tri Mông một cái khiến lòng anh càng thêm hoảng hốt.
Chu Hoài Sinh nói tiếp: "Không biết ba nhỏ con có rảnh không, đợi ba nhỏ về cha hỏi thử xem."
"Ba nhỏ vẫn chưa về ạ? Sao công việc lại bận rộn thế?"
"Ba nhỏ con có tiệc xã giao, chắc cũng sắp về rồi."
"Ồ, vậy cha có phải nấu chút đồ ăn khuya không? Ba nhỏ đi xã giao thường không ăn gì đâu, về nhà chắc chắn sẽ đói. Cha có thể nấu chút mì nước, cha, gần đây con phát hiện ra mì cà chua chua cay rất ngon, chỉ là nếu ăn tối thì..."
"Quyển Quyển, con không ở ký túc xá à?" Chu Hoài Sinh ngắt lời Chu Tri Mông.
Chu Tri Mông đờ người.
"Con đang ở đâu? Đây là chỗ nào?"
Chu Tri Mông nhìn ra sau lưng, phía sau không có gì cả, nhưng phần đầu giường bọc nệm mềm mại màu cà phê sữa đang phản chiếu ánh sáng đèn, Chu Hoài Sinh không thể nào không nhìn thấy. Đại não Chu Tri Mông vận hành hết tốc lực, cố tìm một lời giải thích hợp lý, nhưng anh chưa bao giờ nói dối Chu Hoài Sinh và Lâm Tri Dịch, anh không dám nói dối.
"Khách sạn à?"
Chu Tri Mông nín thở, vội lắc đầu.
"Nói thật cho cha nghe."
"Ở... ở nhà của Tiểu Khởi ạ, Tiểu Khởi mua một căn hộ nhỏ gần trường con."
"Căn hộ? Mua khi nào?"
"Mua từ trước rồi ạ, hôm nay là ngày *****ên bọn con ở."
Chu Tri Mông càng nói giọng càng nhỏ dần, cuối cùng gần như vùi mặt vào trong chăn.
Lục Khởi Phồn cầm lấy điện thoại: "Chú, là con."
"Buổi sáng con vẫn còn đang thi đại học, buổi chiều đã đến Thủ đô rồi sao?" Chu Hoài Sinh rõ ràng đang nổi giận, giọng ông hoàn toàn không còn sự ôn hòa thường ngày. Ông thậm chí không muốn nhìn thấy mặt Lục Khởi Phồn, liền chuyển cuộc gọi video thành cuộc gọi thoại.
"Chú đã từng nói với con chưa, bảo con phải đối xử tốt với Quyển Quyển, tại sao con cứ hết lần này đến lần khác làm bậy? Không phải chú không cho hai đứa ở bên nhau, mà là hai đứa còn quá nhỏ, hiểu không? Đặc biệt là con, mới mười tám tuổi đã dám làm liều, hành động bốc đồng như vậy, con bảo chú làm sao yên tâm giao Quyển Quyển cho con?"
Lục Khởi Phồn không dám phản bác.
Cậu biết Quyển Quyển quan trọng đến nhường nào trong lòng Chu Hoài Sinh, là đứa con được ông nâng niu trên đầu quả tim. Bao nhiêu năm qua, cậu chưa từng thấy Chu Hoài Sinh nặng lời với Chu Tri Mông một câu nào.
"Chú, là lỗi của con."
"Con căn bản không biết điều chú quan tâm là gì. Hai đứa ở bên nhau, yêu đương kết hôn, chú đều đồng ý. Nhưng con như thế này, buổi sáng còn ở phòng thi, buổi chiều đã chạy đến chỗ Quyển Quyển, không báo cho cha và ba nhỏ con, cũng không biết đã mua nhà từ lúc nào, trước đó còn im hơi lặng tiếng sang Đức tham gia giải đua xe. Mới lớn từng đó tuổi đầu mà đã dám cùng Quyển Quyển phát triển đến bước này.
Khởi Phồn, chú nói thật cho con biết, chú vẫn luôn không yên tâm giao Quyển Quyển cho con."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!