Chương 32: (Vô Đề)

Bốn phía bỗng dưng yên tĩnh, tay Chu Tri Mông dò dẫm trong ống tay áo, cuối cùng vẫn không dám chủ động đưa tay ra, nhưng không khí xung quanh dường như đột nhiên đông cứng lại, cái ôm như dự đoán mãi không đến, anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra mà nhìn về phía Lục Khởi Phồn.

"Học của ai thế?" Lục Khởi Phồn hỏi.

Chu Tri Mông sững sờ, "Đâu... đâu có."

Sắc mặt Lục Khởi Phồn dưới ánh trăng âm u khó đoán, Chu Tri Mông lùi về sau một bước, Lục Khởi Phồn từ tốn hỏi: "Có người dạy anh, hay là ai đó đã nói gì với anh?"

"Không có." Chu Tri Mông đột nhiên có chút sợ hãi.

Anh hình như làm hỏng chuyện rồi, đây không phải là vấn đề mới mẻ hay không mới mẻ nữa, đây là dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào lưới. Ánh mắt Lục Khởi Phồn trông như giây tiếp theo sẽ xé xương nuốt thịt anh, anh có ngốc đến mấy cũng nhìn ra được.

"Tiểu Khởi, anh về đây, mai... mai gặp lại!" Chu Tri Mông lấy lòng níu níu vạt áo Lục Khởi Phồn, sau đó cẩn thận lùi về sau.

Lục Khởi Phồn cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn anh, một tay đút túi quần, một tay chống lên bức tường cạnh sân, đầu ngón tay gõ nhẹ từng nhịp.

Như vậy càng đáng sợ hơn, bước chân Chu Tri Mông dừng lại tại chỗ, bất lực nhìn Lục Khởi Phồn, "Em muốn làm gì hả?"

"Nói cho rõ ràng rồi em sẽ để anh đi. Tại sao đột nhiên lại bảo em ôm?"

"Có phải chưa từng ôm đâu." Chu Tri Mông biện giải.

"Không giống," Lục Khởi Phồn tiến lên một bước, hơi cúi người sát lại Chu Tri Mông, đè giọng nói: "Quyển Quyển, tốt nhất anh nên thành thật khai báo."

"Bởi vì anh muốn có chút gì đó khác biệt," Chu Tri Mông cúi đầu, giọng buồn bã nói: "Lúc nào cũng là em chủ động, anh thì luôn trốn tránh. Anh sợ lâu dần em sẽ thấy chán, sẽ không thích nữa... Dù sao thì chúng ta cũng quen nhau nhiều năm như vậy rồi, có lẽ cảm giác mới mẻ ban đầu đã qua đi, rất dễ phai nhạt."

Giọng Chu Tri Mông càng nói càng nhỏ, lại càng thêm tủi thân, nói xong còn tội nghiệp liếc nhìn Lục Khởi Phồn một cái.

Giây tiếp theo, anh liền bị Lục Khởi Phồn bế ngang lên.

Một tiếng hét kinh hãi bị nuốt nghẹn trong cổ họng, Chu Tri Mông hoảng loạn ôm lấy cổ Lục Khởi Phồn, giãy giụa nói: "Tiểu Khởi, em làm gì vậy?"

"Lớn tiếng nữa là đánh thức cha với ba anh dậy đó, Quyển Quyển."

"Em cũng biết sợ à, thế mà còn làm vậy? Em mau thả anh xuống!"

"Quyển Quyển, anh muốn đi đâu? Trên lầu, trong sân, hay là ghế dài bên ngoài?"

Chu Tri Mông trợn tròn mắt, cả người ngơ ngác nhìn Lục Khởi Phồn, "Cái... cái gì?"

"Chọn một đi."

"Tiểu Khởi, em ngoan một chút, đừng làm bậy." Chu Tri Mông bắt đầu căng thẳng.

"Bên ngoài gió lớn, vậy trên lầu hay trong sân?"

Chu Tri Mông bĩu môi, vành mắt ngấn lệ.

Lục Khởi Phồn cúi đầu hôn Chu Tri Mông, "Quyển Quyển nhát gan thật, cái gì cũng sợ, vậy thì ở trong sân nhé."

"Hả?"

Trong phòng hoa ở sân có một chiếc ghế dài, Lục Khởi Phồn đi thẳng đến đó đặt Chu Tri Mông lên, rồi cả người đè lên. Trong sân tối om, phòng hoa chỉ có ánh trăng chiếu vào. Lần này Chu Tri Mông đã tiến bộ hơn một chút, đầu óc anh không hoàn toàn trống rỗng, suốt quá trình đều giãy giụa, hai tay chống trước ngực, vặn vẹo người muốn trốn, nhưng anh đã đánh giá thấp sức lực của Alpha. Mãi đến khi môi Lục Khởi Phồn trượt đến cổ anh, anh mới từ bỏ.

Anh đổi cách khác, hai tay ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn, rướn người hôn một cái, đầy vẻ lấy lòng.

Nhưng hôn xong anh mới nhận ra mình lại phạm phải sai lầm y như lúc nãy.

Anh thậm chí còn ngửi thấy mùi hương đắng thoang thoảng trong không khí, giống như vị cà phê latte đang sôi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!