Chương 31: (Vô Đề)

Chu Tri Mông quyết định ba ngày không thèm để ý Lục Khởi Phồn, anh muốn trừng phạt cậu nhóc hư đốn này một chút.

Ai bảo cậu ngày nào cũng tùy tiện trêu chọc anh?

Đặc biệt là tối hôm qua, thật sự quá đáng!

Mặc dù trong lòng anh hiểu rõ, với mức độ nhiệt tình của Lục Khởi Phồn, những chuyện này sau khi anh và cậu chính thức yêu nhau sẽ không ít, sâu trong nội tâm anh cũng không phải là không thể chấp nhận, nhưng anh vẫn có một cảm giác sợ hãi đến tê cả da đầu. Anh chỉ cần hơi tưởng tượng đến cảnh đó một chút, đặt mình và Lục Khởi Phồn vào, cả người như muốn nổ tung.

Anh không kiểm soát được mà nhớ lại đủ loại hình ảnh thời thơ ấu, sau đó "hu hu" một tiếng ngã xuống giường, úp mặt vào trong chăn, lần *****ên trong đời cảm thấy đau khổ: "Làm sao bây giờ..."

Bạn cùng phòng Hàn Phong vừa lúc từ bên ngoài trở về, nhìn thấy bộ dạng hiếm thấy này của Chu Tri Mông, không nhịn được tò mò: "Cậu yêu rồi à?"

Người Chu Tri Mông cứng đờ, anh cảnh giác ngồi dậy, "Đâu có."

Hàn Phong bày ra bộ mặt đã hiểu rõ, cười xấu xa hất cằm: "Còn giả vờ? Dấu trên cổ còn chưa tan kìa."

Chu Tri Mông lập tức che cổ, Hàn Phong đặt cặp sách xuống, "Tốt lắm, cậu thoát ế nhanh như vậy là điều tôi không ngờ tới, chúc mừng chúc mừng."

Là người duy nhất trong ký túc xá có kinh nghiệm yêu đương, Chu Tri Mông luôn cảm thấy Hàn Phong trưởng thành hơn những người khác một chút. Anh gãi gãi cổ, đứng ngồi không yên một lúc, sau đó không nhịn được đứng dậy đi đến bên cạnh Hàn Phong, nhỏ giọng hỏi: "Phong, cậu với bạn gái quen nhau bao lâu rồi?"

"Hai năm."

"Cũng khá lâu rồi."

Hàn Phong liếc nhìn Chu Tri Mông một cái, cười nói: "Có gì cứ nói thẳng."

"Thật ra..." Chu Tri Mông suy nghĩ một lát rồi quyết định kể cho Hàn Phong nghe: "Là một đứa em trai lớn lên cùng tôi, kiểu phụ huynh là bạn thân của nhau ấy, cậu ấy nhỏ hơn tôi hai tuổi, từ lúc cậu ấy sinh ra, hai chúng tôi đã ở bên nhau chẳng mấy khi xa cách, bây giờ đột nhiên thay đổi cách chung sống, tôi cảm thấy có gì đó là lạ, cũng không phải ngại ngùng, nhưng tôi luôn không thể thả lỏng được."

Hàn Phong đột nhiên hỏi: "Ở bên nhau nhiều năm như vậy không thấy chán sao?"

Chu Tri Mông lập tức phản bác: "Không đâu."

"Tôi cảm thấy nếu tôi và bạn gái không yêu xa, hai năm chắc chắn sẽ có giai đoạn chán nhau rồi, vì yêu xa nên vẫn còn giữ được chút cảm giác mới mẻ, thật khó tưởng tượng kiểu quen nhau mười tám năm của cậu."

Chu Tri Mông chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, anh suy nghĩ rất lâu, sau đó trả lời: "Nhưng tình cảm lớn lên cùng nhau không giống vậy, tất cả những khoảnh khắc đáng nhớ trong đời tôi đều có sự tham gia của cậu ấy."

Cụm từ "cùng nhau lớn lên" này bao hàm quá nhiều thứ.

Họ cùng nhau chia sẻ tất cả những lần *****ên trong đời, lần *****ên nằm chung một chiếc giường ngủ, lần *****ên đeo cặp sách đi học, lần *****ên ngắm sao, lần *****ên cãi nhau và lần *****ên làm hòa, chỉ cần ngoắc tay là biết suy nghĩ của đối phương, giữa đám đông nhìn nhau cười. Chu Tri Mông đến giờ vẫn nhớ một đêm hè nào đó, Tiểu Khởi vừa mới đi nhà trẻ, học được vài câu, chỉ lên trời nói: "Quyển Quyển, sao đẹp quá!"

Chu Tri Mông ngẩng đầu nhìn, vừa định nói với Lục Khởi Phồn "đẹp thật", Lục Khởi Phồn đã móc từ trong túi ra hai ngôi sao giấy gấp, đặt vào tay Chu Tri Mông, "Quyển Quyển một ngôi sao, Tiểu Khởi một ngôi sao."

Chu Tri Mông sáu tuổi mỉm cười, nắm chặt ngôi sao trong tay, cùng Lục Khởi Phồn bốn tuổi ngã lăn ra bãi cỏ.

Cứ tưởng ký ức quá sớm sẽ phai nhạt theo thời gian, nhưng không hiểu sao, Chu Tri Mông luôn nhớ khung cảnh đó, nhớ những ngôi sao lấp lánh trong đêm ấy, còn nhớ sau đó trời mưa, anh che chiếc ô nhỏ dắt tay Lục Khởi Phồn chạy về nhà...

Những kỷ niệm không đếm xuể, không gì thay thế được.

"Tôi không biết có chán hay không, nhưng tôi nghĩ, sợ chán chường tuyệt đối không phải là lý do để tôi trốn tránh," Chu Tri Mông nói.

"Cậu đã có câu trả lời rồi, còn đến hỏi tôi làm gì?" Hàn Phong hơi ngả người ra sau.

Chu Tri Mông hoàn hồn.

"Tôi cũng không biết nữa," anh cười ngượng ngùng, cúi đầu nghịch tay: "Chắc là do chưa từng yêu đương, không có so sánh cũng không hiểu rõ, luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, mà lại không nói ra được."

"Tôi có một ý nghĩ không được đạo đức cho lắm, chỉ là ý nghĩ thôi nhé, không phải gợi ý đâu," Hàn Phong nhướng mày với Chu Tri Mông, "Thử với người khác xem sao? Trải qua một mối tình như bao người khác, từ không quen biết đến quen biết, từ mập mờ đến thân thuộc, coi như là để so sánh."

Vẻ mặt Chu Tri Mông đột nhiên trở nên nghiêm túc, anh vốn đang dựa vào tủ quần áo của Hàn Phong, lúc này cũng đứng thẳng người dậy, nghiêm túc lắc đầu, thái độ kiên quyết: "Không thử, tôi sẽ không làm thử như vậy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!