Chương 30: (Vô Đề)

Lúc Lục Khởi Phồn rời đi, Chu Tri Mông nhìn bóng lưng cậu, đột nhiên gọi lại. Đợi Lục Khởi Phồn quay người, anh chạy tới, lao vào lòng cậu.

Đây có lẽ là lần *****ên Chu Tri Mông chủ động như vậy.

Cũng là lần *****ên, Lục Khởi Phồn cảm nhận được một cách chân thật tình cảm của Chu Tri Mông dành cho mình, không phải nửa đẩy nửa thuận, cũng không có sự bao dung bất đắc dĩ, mà là xuất phát từ tình yêu.

Lục Khởi Phồn ôm chặt anh, "Quyển Quyển, em mệt lắm, anh ngủ cùng em một giấc được không? Em đảm bảo không làm gì cả."

"Được."

Chu Tri Mông đưa Lục Khởi Phồn đến khách sạn cạnh trường. Anh vừa lấy chứng minh thư ra, liền cẩn thận nhìn quanh, sợ bị người quen trông thấy. Lục Khởi Phồn kéo anh ra sau lưng mình che chắn, rồi nói với lễ tân: "Phòng giường lớn."

Mặt Chu Tri Mông từ từ đỏ lên.

Vừa vào phòng, Chu Tri Mông bị thảm trải sàn làm cho loạng choạng, Lục Khởi Phồn vòng tay ôm lấy eo anh.

Chu Tri Mông ngày càng ngại xưng "anh" trước mặt Lục Khởi Phồn, bởi vì bây giờ ngay cả áo khoác cũng là Lục Khởi Phồn giúp anh cởi. Anh cũng từng phản đối, nhưng Lục Khởi Phồn ngước mắt nhìn anh một cái, anh liền rụt tay lại. Anh không hiểu tại sao Lục Khởi Phồn lại thích cởi áo cho mình như vậy.

Lục Khởi Phồn dĩ nhiên sẽ không nói cho anh biết.

Mỗi lần cởi áo khoác cho Chu Tri Mông, anh luôn bất giác cắn môi, cúi đầu, vành tai đỏ ửng lan đến tận má. Anh luôn muốn giúp, tay thỉnh thoảng chạm vào khóa kéo, mân mê cúc áo, dáng vẻ luống cuống vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Chu Tri Mông thực ra rất ít khi làm nũng với ai ngoài cha và ba nhỏ. Phần lớn thời gian, anh đều là "con nhà người ta" được giáo dục tốt, ung dung bình tĩnh, đối với mọi người đều ôn hòa mà xa cách. Vì vậy, Lục Khởi Phồn thích nhìn thấy "sự đối lập" của Chu Tri Mông.

Cậu thích dáng vẻ làm nũng mà không tự biết của Chu Tri Mông.

Đó là Quyển Quyển chỉ thuộc về riêng cậu.

Chu Tri Mông rất ngoan ngoãn tự mình trèo lên giường, vén chăn nằm vào không một tiếng động. Ánh mắt Lục Khởi Phồn sâu dần, nhưng kịp thời nhẫn nhịn. Cậu cởi áo khoác và giày, rồi lên giường, ôm lấy hương sữa dừa mềm mại.

Hai người áp sát vào nhau, Lục Khởi Phồn từ từ trải lòng: "Thật ra tâm lý của em không tốt đến vậy đâu, đứng trên đường đua cũng sẽ sợ hãi và căng thẳng."

Chu Tri Mông xoay người, xoa mặt Lục Khởi Phồn.

"Lúc đó rất nhớ anh, muốn gọi điện thoại cho anh, nghe giọng anh một chút, nhưng lại sợ anh lo lắng."

"Sau này thi đấu em đều có anh đi cùng."

Lục Khởi Phồn cúi xuống hôn lên môi Chu Tri Mông.

"Em thích đua xe từ năm lớp bảy, cho đến tận bây giờ. Từ nhỏ đến lớn, em chưa từng kiên trì làm một việc gì lâu đến thế. Em cũng không hiểu đây có được coi là đam mê không, em chỉ cảm thấy, đây là một việc có thể khiến em vui vẻ."

"Vậy thì đó chính là đam mê, là một điều rất tốt."

"Dù cho nó nguy hiểm?"

"Bất cứ chuyện gì cũng đều có nguy hiểm."

Lục Khởi Phồn nhắm mắt, đột nhiên thở dài, "Cha và ba nhỏ em rất tức giận, họ—"

"Họ lo lắng cho em thôi, đặc biệt là chú Chung. Em có biết lúc chú ấy gọi điện cho anh đã nói gì không? Chú ấy nói, ai cấm nó làm những chuyện này đâu? Cũng không phải không ủng hộ nó, chỉ là tại sao cứ phải làm vậy ngay trước kỳ thi đại học?"

Lục Khởi Phồn ngẩn người.

Chu Tri Mông nhích người lên, ôm Lục Khởi Phồn vào lòng, để má cậu áp vào hõm cổ mình, rồi vỗ nhẹ lưng Lục Khởi Phồn như dỗ trẻ con.

"Em thử nghĩ mà xem, thật ra họ chưa bao giờ phản đối việc em đam mê cả. Em muốn học đua xe, chú Lục liền giấu chú Chung đưa em đi thi bằng lái xe đua. Em muốn tài trợ, séc ký một lần là hai triệu, hai triệu đó Tiểu Khởi, đó không phải là số tiền nhỏ đâu. Chú Lục cũng chưa bao giờ trách em. Em đừng nghĩ chú Lục không thương em, thật ra chú ấy rất thương em, chỉ là không giỏi bày tỏ thôi."

"Với ba nhỏ thì ổng giỏi bày tỏ lắm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!