Lục Khởi Phồn mặc một bộ đồ thể thao màu đen rộng rãi, khóa áo khoác kéo lên cao nhất. Cậu đưa mắt nhìn lướt qua những người hai bên với ánh nhìn thờ ơ, chỉ khi ánh mắt dừng lại trên người Chu Tri Mông, nó mới ánh lên chút sắc màu.
Trong số học sinh lớp 12 trường Nhất Trung, chắc hẳn ít ai chưa từng nghe đến cái tên Lục Khởi Phồn. Người ta đồn rằng Lục Khởi Phồn là một cậu ấm nhà giàu khó bảo, ba ngày hai bữa lại khiến thầy giám thị tăng huyết áp, trung bình mỗi học kỳ phải lên đọc bản kiểm điểm một lần trước cờ. Quan trọng hơn là cậu đẹp trai, xung quanh lúc nào cũng có nhiều người vây quanh.
Cách đây không lâu, Lục Khởi Phồn đã đích thân thừa nhận mình có bạn trai.
Tin tức này vừa tung ra đã lập tức trở thành chủ đề bàn tán nóng nhất khu lớp 12. Có người tọc mạch còn liệt kê ra những nam sinh từng có tiếp xúc và có ngoại hình nổi bật với Lục Khởi Phồn.
Ai cũng tò mò không biết Lục Khởi Phồn sẽ thích kiểu người như thế nào, không ai ngờ đó lại là Chu Tri Mông, người hơn họ hai tuổi đang đứng trước mặt. Nam sinh vừa định xin Wechat ban nãy lập tức che mặt bỏ chạy.
"Anh, về nhà không?"
Lục Khởi Phồn chìa tay về phía Chu Tri Mông.
Mọi người lúc này mới nhận ra, ngộ ra vấn đề, ánh mắt đồng loạt chuyển từ Lục Khởi Phồn sang Chu Tri Mông. Anh lập tức cảm thấy như có gai đâm sau lưng.
Anh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lục Khởi Phồn, nhưng cậu không thèm để ý, trực tiếp bước xuống bậc thềm, đi đến trước mặt anh, nắm lấy tay anh, "Đi thôi."
Hai má Chu Tri Mông ửng hồng, anh áy náy chào hỏi các bạn học xung quanh, "Các em cố gắng nhé, nếu còn câu hỏi gì, các em có thể tập hợp lại rồi chuyển cho anh Triệu Dương bên kia, anh đi trước đây, tạm biệt."
Chu Tri Mông bị Lục Khởi Phồn nắm tay dắt lên bậc thềm, đi về phía lối ra hội trường. Nửa đường, anh cảm thấy cánh tay Lục Khởi Phồn vòng qua eo mình, hoàn toàn không để ý đến xung quanh. Trong hội trường vẫn còn không ít học sinh, anh bất lực đẩy tay cậu ra, "Em làm gì vậy?"
"Không làm gì cả." Lục Khởi Phồn siết chặt vòng tay.
Chu Tri Mông dừng bước vài giây, đột nhiên hiểu ra, "Có phải em không vui vì họ hỏi xin số liên lạc của anh không? Anh đâu có cho họ đâu?"
Lục Khởi Phồn không nói gì, đưa Chu Tri Mông ra ngoài hội trường. Đối diện là một khu vườn nhỏ, đúng vào mùa đông lạnh giá, khu vườn lại ít người chăm sóc, chỉ còn lại vài cành khô lá úa, duy chỉ có một cây quỳnh hoa ở góc vườn là còn nở rộ.
Chu Tri Mông đi tới, đưa tay chạm vào những cánh hoa trắng muốt. Lục Khởi Phồn ôm anh từ phía sau.
"Sẽ bị nhìn thấy đấy." Chu Tri Mông lẩm bẩm.
"Nhìn thấy thì thôi."
"Tiểu Khởi sao hôm nay em dính người thế?"
"Ở trường đại học anh cũng thế này sao?" Lục Khởi Phồn cắn nhẹ vành tai Chu Tri Mông, giọng nói pha chút bất mãn, "Cũng cười với người khác như vậy, giảng bài cho người khác, đáp ứng mọi yêu cầu của người khác?"
"... Đâu có."
"Em không tin."
Chu Tri Mông hoàn hồn, hai tay ôm lấy mặt Lục Khởi Phồn, "Em không tin cái gì? Hôm nay là buổi chia sẻ, anh đã đến đây thì chắc chắn phải cố gắng hết sức phối hợp với nhà trường. Hơn nữa hồi anh còn đi học, cô chủ nhiệm đối xử với anh rất tốt, lần này anh đương nhiên phải nể mặt cô. Còn đám học sinh vừa rồi, họ ùa lên hỏi anh câu hỏi, anh cũng không thể đẩy họ ra được. Hơn nữa họ cũng giống như em, còn mấy tháng nữa là thi, giúp được chút nào hay chút ấy, em thấy vậy không đúng sao?
Em muốn anh lạnh lùng thờ ơ với họ à?"
Lục Khởi Phồn hôn lên chóp mũi Chu Tri Mông, "Vậy thì không phải là anh rồi."
"Thế em giận cái gì?"
"Em không thích người khác vây quanh anh."
Chu Tri Mông chuyển sang véo má Lục Khởi Phồn, giả vờ tức giận: "Em còn dám nói à? Lúc anh chuẩn bị ở hậu trường còn nghe thấy hai người khe khẽ bàn luận xem em ngồi ở đâu đấy, hử? Lục Khởi Phồn cũng nổi tiếng lắm nhỉ?"
"Anh ghen à?"
Nụ cười của Chu Tri Mông hơi cứng lại. Lục Khởi Phồn nắm lấy tay anh, đưa lên môi hôn nhẹ, dùng giọng khẳng định lặp lại: "Anh ghen rồi."
Lục Khởi Phồn lại nói: "Ngoài anh ra, em chẳng nhìn thấy ai cả."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!